Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 90: Nhàn nhã sinh biến cố (1)

Chương 90: Nhàn nhã sinh biến cố (1)





Năm đó Mộc Thục Lan sống mấy tháng ở Triệu gia, sau khi phụ thân của cô bé Mộc tiên sinh trở về cử chỉ khí phái không kém bao nhiêu so với đại nhân vật, trước đây thân thuộc ở bên này Từ Châu của tiểu cô nương chỉ nghe nói qua một mình phụ thân của cô bé, từ sau lần đó ngược lại có rất nhiều thúc bá kéo sang.

Triệu Tiến và Mộc Thục Lan cũng coi như loại thanh mai trúc mã về mặt ý nghĩa nào đó, hai người quá quen thuộc nhau rồi, Triệu Tiến tiếp tục tự thân luyện võ, tiểu cô nương ngồi ở một bên nói chuyện.

- Cãi nhau có cái gì đáng sợ hay sao?

Triệu Tiến thuận miệng hỏi một câu.

- Những thúc bá kia giống như người điên, bình thường đều vui vẻ điên điên khùng khùng, có đôi khi nhìn giống hệt yêu quái.

Tiểu cô nương miêu tả rất phóng đại.

Triệu Tiến nhịn cười không được, nghĩ thầm rằng Mộc Thục Lan nói cho cùng vẫn là một đứa bé gái mười hai tuổi.

Chỉ có khổ luyện mới có thể phân tán suy nghĩ, Triệu Tiến luyện võ suốt buổi chiều vô cùng chuyên chú, bởi vậy mỗi lần đều mồ hôi đầm đìa, Triệu Tiến ở bên để sẵn mấy bộ quần áo thay đổi. Sau khi thay đổi quần áo dẫn Mộc Thục Lan về nhà, xem ra ý tứ của tiểu cô nương này, không phải trốn một lát, mà là trốn mấy ngày.

Mộc Thục Lan ở Triệu gia ăn ở đã thành thói quen, Triệu Tiến cũng hiểu được sơ sơ, đôi khi hai người cũng thường xuyên về nhà, ra ngoài. Cả hai không hẹn mà cùng lúc nghĩ đến Triệu Chấn Hưng trước tiên sẽ tống bọn họ ra ngoài, trong lúc nhất thời không khí hơi nặng nề.

Cả hai một trước một sau đi tới, đi qua con phố cửa hàng toàn bộ đều đóng cửa kia, nơi đó vẫn vắng vẻ như trước, nhưng rất xa lại có thể nhìn thấy mười mấy người đứng ở phía trước cửa một căn nhà.

Cửa căn nhà kia Triệu Tiến có ấn tượng, chính là cản nhà thấy được hoà thượng bắt dân nữ để gán nợ. Ngay năm thứ hai đã nhìn thấy việc kia, chưởng quầy căn nhà kia nửa đêm đó mang toàn bộ gia đình chạy đi, nghe nói Vân Sơn Tự còn phái người đuổi theo, cũng không biết đuổi kịp hay không.

Phía trước cửa kia là mười mấy người vây quanh một người, sắc trời còn rất sáng, Triệu Tiến nhìn rất rõ ràng, nhân vật trung tâm ở đó rõ ràng chính là Như Nan hoà thượng.

So sánh với mấy năm trước đây, Như Nan hoà thượng này mập mạp ra không ít, tăng bào trên người rõ ràng là tơ lụa màu xanh thiêu bằng tay dệt thành, cách ăn mặc này, ngay cả rất nhiều quý tộc trong thành cũng không so sánh kịp.

Mười mấy người vây quanh vị đại hoà thượng này tăng tục đều có, trên mặt đều có nét tươi cười lấy lòng nịnh nọt, nhìn xa xa đã biết rằng đang nịnh bợ Như Nan kia.

Thành Từ Châu nói lớn không lớn, tuy nhiên Như Nan hoà thượng này Triệu Tiến mới nhìn thấy được hai lần, rõ ràng có thể nhìn ra, vị đại hoà thượng này đã không thể so kịp ngày đó rồi.

- Đại sư thật cao kiến, cửa hàng này tu sửa đơn giản đã có thể dùng làm nhà kho, thật sự là biến phế liệu thành bảo vật, điểm đá thành vàng nha!

- Cửa hiệu trên con đường này hoang phế không ít, không cần phí nhiều tiền bạc làm gì cũng chỉ có thể đóng cửa, đến lúc khai trương rồi, đây lại là chỗ lớn nhất, đại sự thật có ý kiến sáng suốt, thật sự sáng suốt!

- Đêm nay đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu ở Mai Hoa Các, thành Từ Châu tuy rằng rách nát, nhưng nơi này ngay cả khách thương từ Hải Châu và Dương Châu đến đây đều cảm thấy không tệ, đại sư nhất định phải thưởng thức bằng hết nha!

Một đám người vây quanh nịnh nọt, Triệu Tiến dẫn Mộc Thục Lan muốn đi qua chỗ đó, vốn muốn dựa theo ven đường đi qua, chưa từng muốn kinh động đến thú cưỡi của mấy người kia, một con ngựa hí vang mấy tiếng.

Vốn hai người Triệu Tiến yên ổn đi qua, những người cố gắng ra sức nịnh hót đó không chú ý đến bọn họ, nhưng đường phố vắng vẻ, con ngựa hí vang, đám người đó đều quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy hai người bọn Triệu Tiến.

Người qua đường gặp nhau, quay đầu lại liếc mắt một cái cũng xem là được rồi, đám người kia liếc mắt nhìn liền quay đầu đi, cũng không nhận thấy Như Nan hoà thượng ngược lại không có quay đầu đi, hơn nữa có vẻ như hai mắt phát sáng, tất cả chầm chậm nhìn sang, nhận ra Như Nan hoà thượng nhìn chằm chằm đối với đôi trai gái trẻ tuổi kia, chuẩn xác mà nói, nhìn chằm chằm người thiếu nữ kia.

Đúng thật là mỹ nhân, hoặc có thể nói là mỹ nhân mới nhú mầm, tuy nhiên xem ra tuổi tác không lớn, có vẻ chỉ mới mười một mười hai tuổi.

Mộc Thục Lan cũng cảm giác được ánh mắt của những người kia, tiểu cô nương vội vã đi nhanh về phía trước mấy bước, nương theo thân người của Triệu Tiến cản trở một tí.

Triệu Tiến nhíu mày quay đầu lại liếc nhìn, những người này giữa ban mày ban mặt cũng không dám làm gì đâu, hơn nữa nhìn phục sức và khí sắc của Triệu Tiến và Mộc Thục Lan, cũng biết là con trai con gái của nhà giàu, có bối cảnh thân gia, nhân vật như vậy ai cũng sẽ không trêu chọc bậy bạ.

Nhưng thật ra trong mười mấy người kia có người tự cho rằng chạm được chỗ hay, thấp giọng dặn dò kẻ bên cạnh:

- Mau đi Mai Hoa Các sắp xếp, sai bọn họ đổi mấy đứa tuổi tác nhỏ một chút đến hầu hạ.

Người đó rất nhanh đã quẹo vào con hẻm phía trước. Mộc Thục Lan không vui vẻ lắm, cau mày nói:

- Hạ lưu ghê tởm.

Hai người cũng theo đó sải bước đi nhanh hơn.

- Cha muội nói những người đó ở Vân Sơn Tự không được dây vào.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch