Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 93: Mai phục

Chương 93: Mai phục





Cứ như thế mà đi đến bãi chứa hàng, phía bên này đã có không ít người đến. Trong bãi chứa hàng bây giờ còn nhiều người hơn mấy năm trước gấp mấy lần, nhưng bạn cùng trang lứa với Triệu Tiến cũng chỉ hai mươi mấy đứa, đều có gia cảnh không tồi hơn nữa còn học võ từ trước, tỷ thí trong bãi chứa hàng đối với bọn họ mà nói là kinh nghiệm thực chiến khó mà có được. Những người khác hoặc là bận kế sinh nhai, hoặc là đã không còn ở Từ Châu, người quan hệ tốt với mọi người thì thỉnh thoảng đến đây xem thử có gặp ai không.

Những người còn lại đều là thiếu niên trạc tuổi Triệu Tiến năm đó, không giúp được việc trong nhà, lại không thể ở nhà ngoan ngoãn chịu đựng sự ngột ngạt. Phụ mẫu trong thành Từ Châu đều biết, bãi chứa hàng ở thành tây có người giỏi giang che chở, con cái chơi ở đây không lo học thói hư tật xấu, cũng không sợ bị bắt cóc, có người thậm chí còn chủ động đưa con đến đây.

Những thiếu niên đến đây hàng ngày cũng đều bày trò luyện võ, bọn họ chẳng qua chỉ muốn náo nhiệt cho vui, mỗi lần Triệu Tiến đến tỷ thí diễn võ cũng bọn họ, những thiếu niên này liền vô cùng vui vẻ vây xem.

Trẻ con cần nhất là phải có anh hùng, đám trẻ con ở đây đều xem Triệu Tiến như anh hùng, nếu như có thể làm việc cho cậu, thì đã là vinh quang khó cầu.

Bọn Trần Thăng đã đến, thấy Triệu Tiến đi vào, đều đứng lên đi lại gần. Trần Thăng vẻ mặt bồn chồn nói:

- Sao hôm nay ngươi không ở nhà, ta và Triệu Tĩnh đi sang không gặp ngươi, mẹ ngươi rất lo lắng.

Không đợi Triệu Tiến trả lời, Trần Thăng lại mở miệng hỏi Mộc Thục Lan:

- Tiểu Lan làm sao vậy, vẻ mặt trong không vui.

Mọi người chơi đã lâu, quan hệ đều rất gần gũi, Mộc Thục Lan và Trần Thăng bằng tuổi nhau, Trần Thăng vẫn xem cô bé như muội muội của mình.

Tiểu cô nương vẫn chưa trả lời, Triệu Tiến đã quay đầu lại nhìn, hai người theo dõi đang đứng ở con đường phía đông bãi chứa hàng, thỉnh thoảng nhìn sang phía này. Triệu Tiến quay đầu trầm giọng nói:

- Chỗ con đường phía đông có hai người mặc áo bông đi cùng nhau. Hai tên đó từ sáng sớm đã đi theo bọn ta. Lưu Dũng, ngươi dẫn vài người đi vòng đường khác, bắt hai tên đó!

- Đừng nhìn về phía đó, tránh dọa chúng chạy mất!

Triệu Tiến khẽ quát một tiếng. Trần Thăng nghe lời y nói, vẫn tò mò nhìn sang bên kia. Đối với sự sắp xếp của Triệu Tiến, Lưu Dũng không do dự gì. Mấy năm nay, mọi người đã quen nghe theo sự sắp xếp của Triệu Tiến.

Lưu Dũng cũng dẫn theo mấy tiểu huynh đệ đến, chào hỏi một tiếng, mấy người liền rời khỏi bãi chứa hàng bằng con đường phía tây, khu vực này bốn phía thông suốt, có thể trực tiếp đi vòng qua.

- Khó mà thấy ngươi mang trường mâu đến.

Trần Thăng nhìn Triệu Tiến nói một câu, Triệu Tiến cười trả lời:

- Ta cũng không ngờ trên đất Từ Châu lại loạn như vậy, nếu ta không mang binh khí, e rằng Tiểu Lan đã bị trực tiếp đoạt đi rồi.

Sắc mặt Trần Thăng trầm xuống, trường đao trong tay rút ra phân nửa, rồi lại thu về, hạ giọng nói:

- Đợi ta bắt được, thì đánh chết.

Nghe lời Triệu Tiến nói, không chỉ Trần Thăng giận dữ, mà Vương Triệu Tĩnh, Tôn Đại Lôi mọi người đều nổi giận. Tuy rằng Mộc Thục Lan không tham gia luận võ, nhưng mấy năm nay qua lại với nhau, tình bạn sâu nặng, lại có người không kiêng nể gì như thế, quả thật không biết sống chết.

Thạch Mãn Cường cứ nhìn chằm chằm về đằng kia mãi, đột nhiên hạ giọng nói:

- Đám Tiểu Dũng đi qua rồi!

Lưu Dũng vóc người trước giờ không cao, nên bị gọi là “Tiểu Dũng”. Nghe xong, Triệu Tiến trực tiếp xoay người, thấy mấy tên đám Lưu Dũng cười hì hì đi sang bên này.

Hai người ngồi bên đường căn bản không cảm giác được điều gì, còn đang theo dõi bên này, vừa nhìn vừa khẽ bàn bạc với nhau.

Đám Lưu Dũng hi hi ha ha đi đến trước mặt, liền nhanh chóng xoay người, xông về phía hai người. Tuy rằng bọn họ đều mười lăm mười sáu tuổi, nhưng khí lực không nhỏ, lại phát động đột ngột, hai người nọ không kịp phòng bị, trực tiếp bị đánh ngã xuống đất.

- Oắt con, các ngươi...

Ngã trên đất còn muốn mắng chửi. Đám Triệu Tiến đã đi tới, đến trước mặt không nói nhiều lời, trực tiếp hung hăng đạp một cước, lập tức thân mình cuộn lại như con tôm, đau đến kêu không ra tiếng.

- Đánh một trận trước đã, đừng đánh chết!

Triệu Tiến mở miệng nói.

Một đám người đang xắn tay áo lập tức vây lấy quyền đấm cước đá. Vương Triệu Tĩnh vốn dĩ tay cứ đặt trên chuôi kiếm đeo trên hông, lúc này mới buông xuống, cậu ta không động thủ, ngược lại cười nói:

- Triệu huynh dụ người đến đây, rồi một lưới bắt hết?

Vương Triệu Tĩnh của bây giờ càng thêm phong độ thanh thoát, giơ tay nhấc chân đều mang một khí chất phong lưu phóng khoáng. Triệu Tiến cười gật gật đầu.

Một mình cậu tay cầm trường mâu đương nhiên không sợ động thủ cùng hai người đó, một mình cậu đuổi theo cũng có thể bắt giữ, nhưng khó tránh để một tên chạy mất.

Hai kẻ theo dõi đã bị đánh đến luôn miệng cầu xin, nhưng mọi người khó có được cơ hội ra tay đánh người, ai cũng sẽ không dừng tay, đánh cho tiếng liên tục cầu xin tha thứ của hai người không phát ra nữa.

- Dừng tay, các ngươi đi đuổi mấy người xung quanh đi, đừng để bọn họ đến gần xem náo nhiệt.

Triệu Tiến mở miệng nói.

Thấy bên này đánh người, rất nhiều trẻ con đều ngừng chơi vây quanh xem. Thạch Mãn Cường liền đi sang lớn tiếng xua đuổi, bọn trẻ lập tức tản ra, rồi tụ thành một đám, mặc dù vẫn lén xem, nhưng lại không dám đến gần.

Triệu Tiến đi đến trước mặt, hai người nọ mặt mũi bầm dập nằm dưới đất, nhưng trên mặt lại có vẻ phẫn nộ. Bị một đám tiểu tử lén tập kích bắt giữ, tuy chịu thiệt, nhưng cảm thấy không phục.

- Các ngươi đi theo bọn ta làm gì?

Triệu Tiến mở miệng hỏi.

- Ai bảo chúng ta đi theo ngươi, đường lớn rộng như vậy, chẳng lẽ không cho đi, ngươi...

Hai người đều không bò dậy được, nhưng vẫn ở đó mạnh miệng.

Nói được nửa câu, bỗng im bặt. Hai người bọn họ cảm thấy đỉnh đầu mát lạnh, đưa tay sờ sờ, phát hiện mũ và tóc trên đỉnh đầu đột nhiên không còn, giống như đầu chợt bị dao cạo cạo sạch, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ thấy ánh mắt lóe lên, lại nhìn thấy một người trẻ tuổi béo khỏe cường tráng tay cầm trường đao, trên sống đao còn dính tóc.

Lúc này bọn họ mới kịp phản ứng, vừa rồi bị người ta chém một đao bay mất tóc và mũ, nếu lệch một chút, nửa cái đầu sẽ không còn.

Sắc mặt hai người lập tức trắng bệch, không kìm nổi run lẩy bẩy, Triệu Tiến lạnh giọng hỏi một lần nữa:

- Các ngươi đi theo ta làm gì? Ai phái các ngươi đến hay sao?

- Ta... Bọn tiểu nhân được căn dăn, phải xem vị tiểu thư đó là con nhà ai, phải biết chỗ ở của vị tiểu thư kia... Bọn tiểu nhân là người của Vân Sơn hãng.

Hai người không dám giấu giếm nữa, khai ra hết.

- Vân Sơn hãng?

Triệu Tiến nhướng mày, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm. Cậu biết nơi này, là sản nghiệp của Vân Sơn tự mở ở Từ Châu, làm ăn chẳng ra làm sao, nhưng lại là người phát ngôn của Vân Sơn Tự ở trong thành, quan phủ hoạt động, tiếp đãi khách khắp nơi đều là Vân Sơn hãng này ra mặt.

Cậu vừa trầm ngâm, thì hai người nọ còn cho rằng đối phương nghe tên sợ hãi, một người trừng mắt nói:

- Biết chúng ta làm việc cho Phật gia, còn không mau đỡ chúng ta...

Lần này lại nói được nửa câu, đã bị Triệu Tiến đá một cước ngã lăn, môi cũng chảy máu.

Vân Sơn hãng, Vân Sơn Tự, nghĩ lại Như Nan hòa thượng gặp hôm qua, Triệu Tiến đã nghĩ thông suốt chân tướng. Đám thiếu niên vây quanh thần thái đều khác nhau. Vương Triệu Tĩnh vẻ mặt thản nhiên, Trần Thăng thì cau mày, những người khác thì đều có chút vẻ mặt kiêng kị.

Không đợi Triệu Tiến mở miệng, Lưu Dũng ở bên cạnh đã túm lấy áo của cậu, nhỏ giọng nói:

- Triệu đại ca, ta nghe người ta nói, Phương trượng của Vân Sơn Tự thích bé gái nhỏ tuổi.

Ghê tởm, quả thật là theo dõi Mộc Thục Lan. Triệu Tiến nổi trận lôi đình, cậu lập tức đưa ra quyết định:

- Mọi người giúp ta một việc, chúng ta đi báo quan.

Mọi người sửng sốt, lập tức phản ứng vừa đi vừa đấm vừa đá, ép bọn họ đứng lên, dẫn bọn họ đến nha môn Tri châu.

Hai mươi mấy người vây quanh, tuy đều là thiếu niên mới lớn mười bốn mười lăm tuổi, nhưng hai người nọ căn bản không chạy được.

Vừa nghe đến đi nha môn, hai kẻ theo dõi này không sợ, lại còn có chút kiêu ngạo, nhắc tới nhắc lui:

- Khuyên các người chớ có nhiều chuyện, sớm thả chúng ta ra. Cho dù là vào trong nha môn, ông chủ của chúng ta chỉ cần một tấm thiệp cũng có thể cứu người ra.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch