Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 94: Còn cần chúng ta bận tâm

Chương 94: Còn cần chúng ta bận tâm





Triệu Tiến nghe đến bực bội, trường mâu trong tay vung lên, quay đầu lại hung hăng đập lên vai của một tên, sau một tiếng kêu thảm, mọi thứ đều yên tĩnh trở lại.

Một đám người đi ra khỏi bãi chứa hàng không xa, lại nhìn thấy hai người đàn ông trẻ tuổi và một người phụ nữ đi sang bên này. Ba người này mọi người đều đã gặp mấy lần, là người đến đón Mộc Thục Lan.

Đột nhiên bị người ta theo dõi, bám đuôi, quả không an toàn lắm, nhưng bên Mộc tiên sinh có nhân thủ nhiều, thế lực lớn, có lẽ có thể bảo vệ chu toàn.

Trong nhà Mộc Thục Lan rốt cuộc làm gì, đến giờ Triệu Tiến vẫn chưa làm rõ, hỏi cha mẹ, thì cha mẹ trực tiếp bảo cậu đừng dò la lung tung, với bằng bằng hữu bạn bè thì lại không tiện hỏi những câu này cho lắm, kết quả là ở chung với nhau lâu như vậy, lại mơ mơ hồ hồ.

- Muội đi về trước, nhớ kỹ chuyện xảy ra hôm này kể lại với cha muội.

Triệu Tiến dặn dò một câu, Mộc Thục Lan ngoan ngoãn gật đầu, chạy về phía người đón mình.

Tiểu cô nương vừa mới đi khỏi, Vương Triệu Tĩnh liền tiếp lên sát Triệu Tiến, hạ giọng nói:

- Thế lực của Vân Sơn tự không nhỏ, đưa đến nha môn chỉ e không có tác dụng gì.

- Ban ngày ban mặt, chúng ta cũng không làm gì. Cha ta và cha Trần Thăng đều là người thấp bé trong đó, đưa vào thì bọn chúng sẽ ra mặt cảnh cáo.

Triệu Tiến trầm giọng trả lời.

Vương Triệu Tĩnh gật gật đầu, cười nói:

- Triệu huynh nghĩ thật chu toàn.

- Lợi cho hai tên khốn này quá!

Trần Thăng cũng nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, oán hận mắng một câu.

So với đa số bạn cùng trang lứa mà nói, Vương Triệu Tĩnh nghĩ chuyện chu toàn hơn nhiều, điều Triệu Tiến nghĩ đến cậu cũng đã nghĩ đến.

Hai người này theo dõi suốt quãng đường, nhưng nói xằng là vừa hay đi chung đường cũng không phải không được, hơn nữa đi theo từ xa, chung quy vẫn chưa tiếp xúc gì, không có chứng cứ định tội, muốn dùng sức, thì thế lực của Vân Sơn tự quá lớn, căn bản không cách nào chọi lại, chỉ có thể đưa đến nha môn giáo huấn một cái, các trưởng bối cũng sẽ truyền lời qua, chuyện này sẽ xem như kết thúc.

Tuy rằng không thể hả giận, nhưng cũng chỉ có thể làm đến mức độ này.

Bình dân bá tánh đều sợ gặp quan, bình thường đến nha môn cũng đi vòng qua, còn đám Triệu Tiến Trần Thăng thì lại quen đường thuộc lối, đến sai dịch trước cửa cũng nhận ra bọn họ.

- Lưu thúc, hai người này muốn lừa bắt cóc trẻ con, bị chúng cháu bắt được, phiền Lưu thúc giam vào lao trước.

Bên người đàn ông được gọi là Lưu thúc có ba trợ thủ, lúc đám Triệu Tiến đến bọn họ đang nói chuyện phiếm, sau khi nghe Triệu Tiến kể, y liền sắp xếp cho ba người kia dẫn người vào, cười nói:

- Tiểu Tiến cháu cũng bắt đầu bắt người rồi, đây chẳng phải là cướp việc của Lưu thúc sao?

- Đến lúc đó để cha cháu mời Lưu thúc uống rượu!

Triệu Tiến cười trả lời, quay đầu bảo những người khác đợi ở ngoài, sau đó cùng Trần Thăng đi vào nha môn.

Sai dịch họ Lưu trước cửa là Bộ khoái trong biên chế, lãnh tiền lương triều đình, địa vị so với phụ thân Triệu Tiến không khác mấy. Triệu Tiến biết sở dĩ nể mặt như vậy, một là nể mặt Triệu Chấn Đường, hai là nể mặt phụ thân của Trần Thăng là Trần Vũ, tính ra có thể là tác dụng của Trần Thăng còn lớn hơn.

Dù sao thì Trần Vũ, phụ thân của Trần Thăng, cũng là Tổng bộ đầu của Từ Châu, quản lý sai nha và khoái thủ, tính cả những trợ thủ không trong biên chế, có khoảng mấy trăm người.

Nha môn Tri châu không nhỏ, nhưng cũ nát vô cùng, sửa chữa không kỹ lưỡng, qua nhiều thế hệ quan lại đều cứ để mặc cho nó trở nên rách nát hơn. Triệu Tiến và Trần Thăng trực tiếp đi đến bộ phòng đằng trước.

Diện tích của bộ phòng không nhỏ, bên trong có mười mấy Bộ khoái đang uống trà tán dóc, nhàn nhã mà náo nhiệt, nhìn thấy Triệu Tiến và Trần Thăng tiến vào đều cười chào hỏi. Hai người Triệu Tiến cũng vừa đi vào vừa gọi thúc thúc bá bá.

Triệu Chấn Đường khí khái hào sảng đang ngồi một bên, bên cạnh có hai người. Những người có thể ở đây đều là sai dịch trong biên chế được lãnh tiền lương triều đình, nhưng Triệu Chấn Đường có công việc đao phủ, cả ngày giết người, làm người làm việc lại vô cùng nghĩa khí, nên địa vị hơi cao hơn những người khác, mọi người đều nịnh hót tâng bốc, đương nhiên, người có địa vị tối cao vẫn là Trần Vũ, có bảy tám người vây quanh.

Nhìn thấy con trai mình, Triệu Chấn Đường ngạc nhiên, mở miệng hỏi:

- Con tới đây làm gì?

-... Sáng nay có người theo dõi bọn con, trưa nay đã bị con bắt được, hỏi ra là đám lính lác của Vân Sơn hãng, bọn chúng theo dõi Tiểu Lan, có thể có ý đồ xấu.

Triệu Tiến kể sơ lược, vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía Trần Thăng cũng đang kể lại câu chuyện tương tự.

Nghe thấy ba chữ “Vân Sơn hãng”, Triệu Chấn Đường cau mày lại, trầm ngâm rồi nói:

- Bên đó đưa qua một tấm thiếp, Tri châu thái gia cũng phải nể mặt, huống hồ các con không có chứng cứ gì, không truy cứu được đâu.

Nói ra chỗ khó xử, Triệu Chấn Đường ngừng một hồi, lại mở miệng nói:

- Con muốn làm sao?

Suy nghĩ của Triệu Tiến rất rõ ràng, làm việc rất có phương pháp, có lúc người lớn cũng không nghĩ chu toàn bằng cậu, hơn nữa trước lúc lâm chung Triệu Chấn Hưng đã căn dặn bọn họ hỏi Triệu Tiến nhiều một chút. Triệu Chấn Đường biết đệ đệ mình là một người thận trọng, sẽ không nói xằng, nên y chủ động trưng cầu ý kiến của con trai.

- Cha, truy cứu thì không có cách, nhưng đánh hai tên sai vặt này một trận, người của Vân Sơn hãng nhất định sẽ đến chuộc người, hai tên sai vặt này trở về, cũng sẽ khiến cho người của Vân Sơn hãng biết chừng mực.

Thế lực của Vân Sơn hãng tuy lớn, nhưng chưa chắc sẽ vì một tiểu cô nương mà trở mặt với sai dịch trong nha môn, bên này cảnh cáo, có lẽ bên kia cũng sẽ biết dừng tay.

Triệu Chấn Đường lại suy nghĩ một hồi, đột nhiên cười nói:

- Kỳ thực cũng không cần chúng ta bận tâm, nhà Tiểu Lan cũng không phải là dễ chọc vào, tuy nhiên chuyện cần quản vẫn phải quản, ta đi tìm Trần đầu nói chuyện thử xem.

Sau khi nói xong, Triệu Chấn Đường đứng lên đi về phía Trần Vũ, không nói được mấy câu, Triệu Chấn Đường đã xoay người quay về, nói với Triệu Tiến:

- Cứ dựa theo cách của con nói, về trước luyện võ đi.

Triệu Tiến biết mục đích của mình đã đạt được, liền cùng Trần Thăng rời khỏi. Lúc đi ra khỏi nha môn Trần Thăng còn đang than thở:

- Ta bảo cha ta hạ ngục dùng đại hình, cha ta không bằng lòng.

Lúc ăn cơm chiều, Triệu Chấn Đường nói với Triệu Tiến chuyện xảy ra trong nha môn hồi chiều. Hai kẻ theo dõi kia bị đánh bốn mươi đại bản, sau đó mới báo cho Tri châu. Giống như Triệu Tiến dự liệu, bên phía Vân Sơn hãng rất nhanh đã phái người bảo lãnh, dẫn hai tên sai vặt kia ra.

Trải qua sự giày vò như thế, có lẽ bên đó cũng biết Mộc Thục Lan không phải dễ động chạm, sẽ kiềm chế rất nhiều.

Nghe tin Mộc Thục Lan bị người khác theo dõi, Hà Thúy Hoa cũng khẩn trương lo lắng, Triệu Chấn Đường lại cười nói:

- Bà cứ khéo lo, bà không nghĩ thử xem bên phía cha Mộc Thục Lan có chịu để yên không? Không bằng nghĩ thay cho đám Vân Sơn hãng kia không có mắt kìa.

Hà Thúy Hoa ngạc nhiên, cũng chợt hiểu ra, tươi cười, Triệu Tiến lại nắm lấy cơ hội này hỏi:

- Cha, nhà Tiểu Lan rốt cuộc là làm gì?

- Đừng hỏi điều này, cũng không cần phải dính dáng đến nhà Tiểu Lan, nếu không phải vậy dù nhà ta đã nhìn thấy cô nương Tiểu Lan đó từ nhỏ lớn lên, tiểu cô nương cũng phải ít qua lại.

Giống như lần trước, Triệu Chấn Đường vốn dĩ không muốn trả lời.

- Nghe lời cha không sai đâu.

Hà Thúy Hoa phụ họa với Triệu Chấn Đường, thật hiếm thấy. Điều này khiến Triệu Tiến càng thêm hồ đồ, nhưng cậu biết điều, không hỏi nữa.

Buổi tối ngủ đến nửa đêm, Triệu Tiến mơ hồ nghe từ đằng xa có tiếng huyên náo, nhưng cả ngày chịu sức ép quá mệt mỏi, nghe ra không phải chuyện nhà mình, nên lại ngủ.

Sáng sớm hôm sau cậu vẫn chạy bộ như thường lệ, ăn xong điểm tâm liền ra cửa, đi về phía ngôi nhà của nhị thúc luyện võ, mới luyện chưa đến nửa canh giờ, bên ngoài liền có người gõ cửa. Triệu Tiến xách trường mâu đi sang mở cửa, ngoài cửa lại là Trần Thăng, trên mặt của tên mập trắng tỏ ra hưng phấn, vẻ mặt thần bí nói với Triệu Tiến:

- Triệu Tiến, tối qua Vân Sơn hãng bị người ta phóng hỏa, nghe nói hàng hóa trong kho bị đốt một nửa, mặt tiền cũng bị đốt cho không còn bộ dáng gì, cũng may là phát hiện sớm, không ai chết cháy.

Triệu Tiến nghe xong trong lòng hồi hộp, chẳng trách phụ thân nói với mình như vậy. Xem ra gia đình Mộc Thục Lan thật sự không đơn giản, cho dù là thế lực của Vân Sơn tự bọn họ cũng dám đi phóng hỏa trả thù.

- Báo ứng, đáng đời, ai bảo bọn chúng theo dõi Tiểu Lan, chẳng trách cha ta nói bọn chúng sắp gặp báo ứng.

Trần Thăng kích động nói.

Thoạt nhìn bối cảnh của Mộc gia người lớn đều biết, chỉ là không muốn để đời sau biết, điều thần bí như vậy càng khiến cho Triệu Tiến cảm thấy hứng thú.

Trong tay Trần Thăng mang theo trường đao đứng trong sân ngó nhìn khắp nói, vẻ mặt hâm mộ nói:

- Không ngờ ngươi lại có một chỗ yên tĩnh để luyện võ, bên nhà ta người qua kẻ lại đều gây sức ép, gia gia ta cũng để ta luyện võ một mình, nói ở nhà sức ép quá lớn, lúc trước vẫn là ông dạy ta.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch