Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 95: Nơi của các bằng hữu

Chương 95: Nơi của các bằng hữu





- Nếu như ngươi bằng lòng, thì đến bên đây luyện, dù sao ở đây cũng chỉ có một mình ta. Nhưng đến buổi trưa chúng ta vẫn đi đến bãi chứa hàng.

Triệu Tiến cười nói.

- Được. Bãi chứa hàng náo nhiệt, nhưng lúc luyện võ thì cần thanh tịnh một chút tốt hơn!

Đôi mắt Trần Thăng lập tức sáng rực.

Người trẻ tuổi trạc tuổi nhau tụ lại một chỗ thì thường loi choi lóc chóc, nói chuyện cười đùa đã hao phí phần lớn thời gian, vốn dĩ Triệu Tiến cũng lo lắng như vậy, không ngờ Trần Thăng một khi bắt đầu luyện đao, thì cả người đều trở nên trầm tĩnh, trong sân chỉ nghe tiếng trường mâu đâm ra và đơn đao bổ chém, không khí như thế này ngược lại còn khuyến khích lẫn nhau.

Giữa trưa hai người tản ra, Triệu Tiến chưa vội trở về, trước tiên đi đến cửa tiệm xác nhận vật giấu kỹ chưa, giờ đã không còn giấu ở góc quầy hàng nữa, mà là đào mấy khối gạch, để bản ghi chép vào trong rương rồi đặt vào đó. Triệu Tiến biết tầm quan trọng của những ký ức và lối suy nghĩ này, hằng ngày sáng tối đều phải xem một lần.

Sau giờ cơm trưa đi bãi chứa hàng, mọi người đánh thoải mái một hồi, Vương Triệu Tĩnh đứng thứ nhất. Kiếm thuật của cậu so với cách dùng đơn đao của Trần Thăng có rất nhiều chỗ gần giống nhau, động tác xung đâm lén không ít. Cậu tỉ võ cùng Triệu Tiến, nếu Triệu Tiến không xuất hiện chỗ hỗng bị cậu đánh vào, thường sẽ gặp phiền toái.

Tỉ thí hoàn tất, mọi người chia điểm tâm, sau đó ai về nhà nấy. Trần Thăng cầm đao đi theo Triệu Tiến. Lúc Triệu Tiến đi ra khỏi bãi chứa hàng còn quay lại nhìn quanh. Hôm nay Mộc Thục Lan không xuất hiện, sau khi xảy ra chuyện ngày hôm qua, có lẽ gia đình sẽ không cho cô bé ra cửa.

Triệu Tiến và Trần Thăng chưa đi được bao xa, thì nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thì thấy là Vương Triệu Tĩnh đuổi theo. Vương Triệu Tĩnh cười với Trần Thăng, đến sát bên cạnh Triệu Tiến thấp giọng nói:

- Triệu huynh, không phải tiểu đệ không bằng lòng giúp đỡ, nếu như gia phụ ra mặt, thì sẽ lớn chuyện, sự việc ngày hôm qua vẫn chưa đến bước đó, xin Triệu huynh thông cảm.

Triệu Tiến nghe xong liền ngẩn người, rồi mới kịp phản ứng. Sự việc ngày hôm qua, nếu phụ thân của Vương Triệu Tĩnh ra mặt, nhất định sẽ giải quyết càng triệt để hơn, nhưng Vương Triệu Tĩnh từ đầu đến cuối cũng không đề cập đến chuyện này. Triệu Tiến căn bản không để trong lòng, không ngờ đối phương lại đề cập trước.

- Vương huynh đệ quá lo lắng, sự việc đã giải quyết, nếu lệnh tôn ra mặt, chỉ sợ Tri châu ngồi không yên, vậy thì ầm ĩ quá, không cần phải như vậy.

Triệu Tiến cười nói.

Nghe Triệu Tiến nói như vậy, Vương Triệu Tĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu rất coi trọng mối giao tình với Triệu Tiến, sợ hai bên hiểu lầm.

Nói đã rõ ràng, Vương Triệu Tĩnh liền cáo từ trở về nhà, thấy Triệu Tiến và Trần Thăng đang đi cùng một hướng, cậu liền thuận miệng hỏi:

- Hai vị đang đi làm gì vậy?

Nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi của hai bên, Vương Triệu Tĩnh rất thật lòng thật dạ, Triệu Tiến cười nói:

- Bên chỗ nhị thúc ta thanh tịnh, hai chúng ta đến đó luyện võ, Vương huynh đệ đi cùng chứ!

Vương Triệu Tĩnh ngạc nhiên, lập tức nhận lời, theo cậu thấy, điều này có nghĩa là quan hệ hai bên đang xích lại gần hơn.

Ngày hôm sau, Tôn Đại Lôi gia nhập vào, ngày thứ ba, Đổng Băng Phong và Thạch Mãn Cường cũng gia nhập. Đến tháng ba, người trong đám bạn của Triệu Tiến ở bãi chứa hàng đều đến trạch viện này. Mấy người có tiền có thời gian rảnh rỗi mỗi ngày đều luyện võ ở đó.

Mọi người đều có sư phụ, nhưng sách vở phải học đều đã học kha khá, còn lại là do hằng ngày khổ luyện. Ngôi nhà của nhị thúc Triệu Tiến vừa hay phù hợp với yêu cầu của bọn họ. Ban ngày luyện võ, lúc rảnh rỗi còn có nơi nghỉ ngơi.

Trần gia, Vương gia và Tôn gia đều sắp xếp người đến xem, sau đó phái người sửa sang phòng ốc một cách đại khái, san phẳng mặt đất. Thạch Mãn Cường chuyên môn cung cấp khí giới cho nơi này luyện võ. Tôn gia mua binh khí và giá đỡ. Vương gia phái người dọn dẹp phòng ốc, mua toàn bộ đồ dùng gia dụng, ăn cơm ngủ nghỉ đều có thể giải quyết ở đây.

Mấy người gia trưởng đều rất ủng hộ con cháu mình tụ hội hơn đây hơn nhiều so với ở bãi chứa hàng, đám Triệu Tiến cũng cần một không gian tương đối bí mật.

Dần dà, hai mươi mấy người ở bãi chứa hàng đều đến bên này. Cát Hương và Lưu Dũng thì không cần phải nói, cho dù mọi người không thể thường xuyên huấn luyện ở đây, có thể thường xuyên lộ diện, uống trà tán dóc cũng rất thoái mái, đến Trần Hồng không xuất hiện đi theo Trần Thăng quá thường xuyên cũng bằng lòng đến đây.

Có trưởng bối trong nhà còn dứt khoát nói nếu các con không muốn về buổi trưa, nhà sẽ trực tiếp sắp xếp đưa cơm trưa đến.

Nhưng Triệu Tiến lại nói đây dù sao cũng không phải là nhà của các vị, luyện võ tụ hội thì luyện võ tụ hội, vẫn phải về nhà ăn cơm, gặp mặt người trong nhà nhiều một chút. Những lời này của cậu được đám bạn bè truyền về nhà, các trưởng bối càng xem trọng Triệu Tiến hơn không ít, cảm thấy đứa nhỏ này biết chừng mực rất có tiền đồ.

Kỳ thực Triệu Tiến muốn hạn chế thời gian đám bạn ở đây, cậu nhất định phải có lúc rảnh rỗi để thêm bớt và đọc bản ghi chép kia.

Mấy ngày này trôi qua rất nhanh, mọi người đều cảm thấy tự tại hơn so với ở bãi chứa hàng. Nếu như không phải là Triệu Tiến kiên trì muốn đi đến bãi chứa hàng luận võ, mọi người đều cảm thấy ở đây có thể làm võ trường, vì đây cũng là khu vực của các cửa tiệm, vắng tanh, ban ngày cũng không thấy người nào trên đường, đánh trên đường căn bản không ai quấy rầy.

Điều duy nhất khiến Triệu Tiến không ngờ là từ sau lần đó Mộc Thục Lan về nhà, hơn nửa tháng cũng không xuất hiện. Về phần tin tức của Vân Sơn hãng thì lại thường nghe nói. Cái gì mà Vân Sơn hãng khai trừ hai tên tai sai theo dõi kia, sau đó thi thể hai tên đó được phát hiện ở trong ngôi miếu đổ nát ngoài thành.

Nghe được tin tức này, trong lòng Triệu Tiến phát lạnh. Cậu biết đây là trưởng bối của Mộc Thục Lan trả thù, chỉ có điều cậu không ngờ lại giết người phóng hỏa khốc liệt như thế.

Triệu Tiến cũng phát hiện một việc, đó chính là phụ mẫu của mình căn bản không bằng lòng có một chút quan hệ nào với trưởng bối của Mộc Thục Lan, con gái là con gái, chỉ xem người nhà của Mộc Thục Lan không tồn tại. Lại nghĩ lúc trước mấy lần qua lại, ngay cả Hà Thúy Hoa cũng không muốn nói nhiều với Mộc tiên sinh, bây giờ quả thật không chịu nổi mới nói mấy lời.

Chẳng lẽ là người của bang phái giang hồ to lớn gì đó? Hay là mật thám của Đông Xưởng Cẩm Y Vệ? Càng không cho biết, Triệu Tiến càng hiếu kỳ, mấy lần muốn hỏi thăm đều bị răn dạy, khiến cậu càng thêm hiếu kỳ.

Triệu Tiến tìm một cơ hội hỏi bạn cùng luyện võ, không ngờ bọn họ cũng không biết Mộc tiên sinh này, còn có người hỏi:

- Không phải là hàng xóm của Triệu đại ca sao?

Triệu Tiến suy nghĩ, ngoại trừ mình ra, người khác căn bản không có cơ hội tiếp xúc với nhà Mộc Thục Lan. Bình thường tiểu cô nương cả ngày đi cùng mình, có người ngoài hỏi thì nói là hàng xóm, mọi người đương nhiên đều cho là như thế.

Hơn nữa mình chú ý đến Mộc tiên sinh phần nhiều là vì mình chú ý, rất để tâm đến chi tiết, những người khác đều có cuộc sống của mình, nào có ai chú ý đến chuyện này.

Triệu Tiến rất nhanh đã dồn sức chú ý vào việc luyện võ. Mọi người có chỗ tốt cùng nhau luyện, vậy thì rất dễ phát hiện thiếu sót của mình. Triệu Tiến cảm thấy thương thuật của bản thân vẫn không đủ trau chuốt, nếu chỉ luyện tốt một môn ám sát, nhanh hết mức có thể, trực tiếp hết mức có thể, chỉ e lực sát thương còn sẽ mạnh hơn nữa.

Sở dĩ có cảm ngộ này, là vì lúc tán dóc cùng Vương Triệu Tĩnh có nói mấy câu:

- Sư phụ ta nói, trước đây kiếm pháp biến hóa phức tạp, chỉ là tư thế vung tay đã có hơn trăm loại, luyện cũng không luyện hết, nhưng qua hai trăm năm truyền thừa, tư thế vung tay chỉ còn sáu loại, động tác xuất thủ đầu tiên chỉ còn ba loại, không vì nguyên nhân nào khác, là vì giết người làm người bị thương yêu cầu phải đơn giản mà hiệu quả, không cần đẹp mắt, cho nên những thứ không thực dụng đều bị người ta vứt đi rồi.

Sư phụ của Vương Triệu Tĩnh là danh sư mời từ kinh thành, xuất thân cấm quân, về kiếm kỹ rất chuyên tâm, Vương gia thành tâm mời về, tiền bạc trả đủ, hơn nữa Vương Triệu Tĩnh có thiên phú chịu khổ luyện, vị sư phụ này cũng đồng ý truyền dạy bản lĩnh thật sự, còn có hy vọng Vương Triệu Tĩnh kế thừa rạng rỡ, nên lời nói này không phải là phô trương thanh thế, mà là chân ý ẩn bên trong.

Sau khi tháng giêng năm nay trôi qua, sư phụ của Vương Triệu Tĩnh sẽ bắc thượng hồi hương, nói không còn gì để dạy, hy vọng bản thân Vương Triệu Tĩnh khổ luyện không ngừng.

Lời nói này Triệu Tiến nghe xong liền cố ý ghi vào bản ghi chép. Đừng thấy Vương Triệu Tĩnh sử dụng trường kiếm, trong chiêu thức các chiêu thức ám sát rất nhiều, thứ trường mâu có thể tham khảo không ít, những động tác ám sát này là những chiêu thức có lực sát thương nhất cơ bản nhất của trường binh, cho dù trường kích có cả bổ chém đập móc, thì động tác chủ yếu vẫn là đâm.

Triệu Tiến cảm thấy bản thân nhị thúc sẽ không giấu riêng thứ gì với mình, nhất định dốc sức truyền thụ, bản thân phải học thành, nhưng không thể thỏa mãn với những thứ này, mà phải tự học hỏi, tranh thủ đề cao và đột phá.

Chính là nhờ suy nghĩ như vậy, nên mỗi ngày Triệu Tiến đều luyện thêm, về nhà muộn hơn bình thường một chút.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch