Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 120: Qua nhiên có liệu (1)

Chương 120: Qua nhiên có liệu (1)


Vương Hiền vẫn như trước kia ở công phòng làm việc. Mặc dù chật chội nhỏ hẹp, nhưng có một tấm bảng hiệu "Giang Nam đệ nhất Lại” treo ở sau gáy, có thể làm đui mắt chó của người tới thăm.

Uuen Vị thanh niên mới tiến vào nha môn hơn một tháng, đã có thể từ bạch sam đổi thành thanh sam, tiện đà xử lý những tư lại trong bộ phòng, người nghĩ những lão thư biện làm ròng rã suốt mười mấy năm còn chưa khoác được lên mình một bộ thanh sam kia làm sao có thể không ngập tràn đố kỵ đây?

Nhưng không có cách nào khác, dưới đề từ của Chu Nghiệt Đài, ai dám ở trước mặt nói bậy một câu? Lẽ nào Giang Nam đệ nhất Lại được đích thân Lãnh Diện Thiết Hàn phong tặng ngay cả thanh sam cũng mặc không được? Ngay cả một cái hộ phòng cũng trông nom không được?

Thật ra Ngụy Tri huyện cũng không yên lòng đem hộ phòng trọng yếu nhất giao cho một người mới quản lý, mặc dù hắn không nghi ngờ năng lực của Vương Hiền, nhưng Hộ phòng sự vụ phức tạp khác xa bình thường, không có vài chục năm kinh nghiệm, thì khó có thể làm được cái gì.

Nhưng tư lại của năm phòng còn lại, thậm chí hết thảy chúng điển lại đều không chịu nhận lấy cục diện rối rắm này. Bọn họ nói, bản thân mình không rành sự vụ của hộ phòng, không thể đảm nhiệm, hơn nữa Chu Nghiệt Đài còn phong hắn làm "Giang Nam đệ nhất Lại", người ta đứng cạnh hắn còn nơm nớp lo sợ, ai dám vượt qua hắn?

Kỳ thật nguyên nhân chân chính là do không ai nguyện ý cho Vương Hiền lên làm tư. Bởi vì mấy ngày gần đây, cũng không biết từ đâu mà nỗi lên rằng hắn được mọi người gán cái biệt hiệu "Khắc tinh của cấp trên". Nhắc tới cũng đúng thật là tà môn, mấy vị Lại viện cấp cao từ trước đến nay đều là sóng yên biển lặng, có thể an ổn sống hơn mười năm thậm chí đến già. Nhưng Vương Hiền mới đến hộ phòng một tháng, một Tư hai Điển ba vị trong biển chế đều bị rớt đài, chỉ có hắn lên như diều gặp gió, ngươi nói có tà môn hay không?

Lại Viên lại vô cùng mê tín, tư lại nào trong phòng cũng không dám đụng vào vị Phật tố này, hận không thể chuyển qua ổ khác. Lý Thịnh thậm chí còn đáp một tượng phật vàng, chỉ có như vậy mới chống đỡ được tà công của Vương Hiền, ai còn dám không tin chuyện này không có tà môn?

Đương nhiên mấy lão bên Tây Môn cũng không yên lòng, bọn họ đang chờ Vương Hiền làm hư việc, bị dời khỏi hộ phòng, một lần nữa đoạt lại công việc nhàn nhà như miếng mờ béo bở này.

Vẫn là câu nói kia, đây là một phòng trông coi toàn bộ dân chính, tài chính, thuế má, ruộng đất, thuế nạp cho chinh chiến, cứu tế thiên tai, chiếm hơn phân nửa sự vụ của toàn huyện... Hơn nữa trước mắt việc vận chuyên dừng lại gần một tháng, sự vụ chất chứa như núi. Vốn là đã định chờ Trương Hoa cùng với Tam Tuân trở về xử lý, ai ngờ hai người họ cũng không về được, kết quả là vẫn rơi vào trên người của hắn.

Đây là muốn giết chết hắn mà, bây giờ đã qua kỳ hạn chinh thuế, việc thu lương lại chỉ thu được hai phần, nếu như trước tháng hai năm sau không thể chuyển vào kinh thành đúng hạn, vậy thì rơi đầu là chuyện chắc chắn.

Còn có, điểm chết người nhất chính là cho dù Lý Thịnh đang tại vị, lỗ thủng trong hộ phòng vận càng lúc càng lớn, nhờ vào việc chặt đầu cá, vá đầu tôm mới khiến cho đến nay vẫn chưa có lòi ra. Bây giờ lỗ thủng lớn này rốt cuộc vẫn bị đâm thủng, Ngụy tri huyện lại sợ ném chuột vở bình, không thể truy cứu Lý Thịnh, vì thế trách nhiệm liền rơi xuống trên người kế nhiệm, nếu làm không tốt thì chính là không bắt được hồ ly ngược lại còn khiến mình một thân xuống bùn... Ai nguyện ý nhận lấy cục diện rối rắm này?

Nói một lời không dễ nghe, tất cả mọi người đều chờ mong nhìn thấy Vương Hiền bị chê cười, thậm chí ngóng trông hắn bị xấu mặt. Có câu nói "Trèo cao té đau", nhất định không có sai!

Đáng tiếc, trong thân thể mười sáu tuổi của Vương Hiền là một linh hồn ba mươi tuổi, hơn nữa am hiểu nhất chính là từ bên trong nguy hiểm

mà vượt ra. Sự vụ của hộ phòng cho dù có phức tạp hơn nữa, cũng không cách nào so sánh được với việc cạnh tranh thị trưởng kinh tế của các công ty ở đời sau. Hắn nếu có thể vừa quản lý tài vụ công ty vừa có





thể giám sát thị trường thì đương nhiên hoàn toàn có thể xử lý sự vụ ở

Hộ phòng được.

Hắn trước tiên đem suy nghĩ của mình, kết hợp với một tháng qua quan sát, chu đáo đề ra một phương án ti mi có thể thực hiện được, viết thành một bản tường trần kỳ càng, đưa lên cho Ngụy tri huyện xem qua. Ngụy tri huyện vốn đã rất coi trọng tiểu tử này, nhưng khi nhìn bản tường trần của Vương Hiền, lại không nhịn được mà phải nhìn với cặp

mặt khác xưa.

Đối với việc lý phu huyện nha tắc trách qua loa cho xong chuyện, tệ nạn người nhiều hơn việc, Ngụy tri huyện đã sớm căm thù đến tận xương tuỷ, cũng luôn nghĩ biện pháp chỉnh đốn và cải cách. Lúc trước hăn cho rằng, là vì bản thân uy tín không đủ, áp không được một đám gian thần quan lại giao hoạt, nhưng hôm nay hắn đã lập uy thành công, ở huyện nha nói một không ai dám nói hai, nhưng vấn nạn đùn đẩy lẫn nhau trong nha môn vẫn còn tiếp diễn, tình trạng không tận lực làm việc, lại vẫn không có cải thiện.

Nhìn bản tường trần của Vương Hiền, hắn mới đột nhiên ý thức được, bản thân mình chỉ có quyết tâm, chỉ có quyền uy cũng không được mà còn phải cần có biện pháp!

Ngụy tri huyện bị phương pháp quản lý mà Vương Hiền đề xuất ra làm cho bái phục, hận không thể lập tức thi hành trong nha môn! Vẫn là Vương Hiền cực khổ khuyên hắn, trước tiên lấy hộ phòng làm nơi thí điểm, nếu thành công thì tiếp tục mở rộng ra, như vậy bị cản trở cũng nhỏ. Nếu thất bại, cũng là hắn một người chịu trách nhiệm, không tôn hao đến uy tín của Đại lão gia.

Ngụy tri huyện rất không vui nói:

“Bổn quan là loại người để cho thuộc hạ của mình chịu tiếng xấu thay cho người khác sao?"

“Đương nhiên là không phải!"

Vương Hiền thề thốt phủ nhận, nhưng trong lòng nhớ tới Trương Hoa, Tuần điển lại... Không biết bọn họ đang vác trên lưng là cái gì.

“Chẳng qua là phương pháp này chưa từng được dùng qua, còn không biết có thể thành công hay không, nên vẫn phải thận trọng một chút."

Dừng một chút lại nói:

“Cho dù là thi hành ở hộ phòng, cũng phải dựa vào uy quyền của Đại lão gia ủng hộ mới được, nếu không thuộc hạ người nhỏ, lời nhẹ, đúng thật là không cách nào có thể thành công.

“Vậy cùng tốt."

Ngụy tri huyện bị thuyết phục.



“Có điều bây giờ nếu thi hành, có ảnh hưởng đến việc vận chuyển thuế lương thu hay không? Dù sao thời gian đã rất cấp bách."

"Mài đạo tuy tốn thời gian nhưng sẽ không làm chậm trễ việc đốn củi!” (ý nói nếu có chuẩn bị sẵn sàng thì làm việc sẽ nhanh hơn)

Vương Hiền qua quyết nói:

Chính bởi vì thời gian cấp bách, mới cần phải tranh thủ thời gian mà thi hành!"

“Tốt."

Ngụy tri huyện gật gật đầu nói:

“Ngươi muốn bốn quan làm thế nào để giúp đỡ ngươi?"

“Sau này thuộc hạ nếu làm sai sẽ trực tiếp báo cáo với Đại lão gia, không cần những người khác can dự vào..

Vương Hiền trầm giọng nói:

"Trừ điều này ra, thuộc hạ không còn yêu cầu gì nữa."




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch