Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 127: Ai u mẹ của ta (2)

Chương 127: Ai u mẹ của ta (2)


"ồ"

Vương Hiền nào dám nói gì, gật đầu nói:

“Tuổi cha cũng lớn rồi, lão nương đi làm bạn, nhi tử cùng yên tâm".

“Vốn ta định là, mang theo ba người bọn nó cùng đi, bản thân mày ở lại Phú Dương".

Lời này của Vương Hiền, khiến lão nương cảm giác hưởng thụ sâu săc.

“Dù sao mày cả ngày không về nhà, cách chúng ta xa gần cũng không có gì khác nhau".

"ách. . ."

Vương Hiền nhất thời không nghĩ thông, "Ba người bọn nó bao gồm ba vị nào. Liền nghe lão nương nói tiếp:

"Ai ngờ kế hoạch không theo kịp biến hóa. Bây giờ Vương Quý có xưởng phải để ý, vợ lại mang thai, hắn không đi được".

Dừng một lúc, lão nương cuối cùng đem tâm tư nói ra: “Ngươi nói lào nương nên trồng đứa lớn hay đứa nhỏ?"

"Đương nhiên là đứa lớn". 0

Vương Hiền vội cảm kích thức thời nói:

"Mẹ đã trả giá vì bọn con rất nhiều, lại bảo người tách ra với cha, bọn con liền quá bất hiếu".

"Ai hiếm lạ gì xủ lão đầu hắn chử".

Giữa lông mày lào nương hiện lên vẻ vui sướng, ngoài miệng lại hung hăng nói:

"Ta chủ yếu là vì coi chừng hắn, hắn quá không thành thật!"

Vương Hiền lúc này đổ mồ hôi, cha đơn giản chỉ là hoa tửu dễ uống (hoa tửu; luống rượu có kỹ nữ hầu), có lẽ không dám dẫn nữ nhân vào trong nhà.

"Nhưng cả đám chúng mày không bớt lo, khiến bà đây sao yên tâm?"

Lão nương lại thở dài, xem ra cũng quả thật khó khăn.

"Bọn con cũng đã lớn như vậy, ai không thể tự chiếu cố mình chứ?"

Vương Hiền cười nói:

“Cho dù là đại tẩu, thuê bà mụ chiếu cố, cần gì lão nương hầu hạ?"

"Bà đây hầu hạ nó? Hừ hừ..."

Lão nương hừ một tiếng nói:

“Trong nhà còn thiếu nợ đó, cũng chẳng có tiền dư cho nó mượn bà mụ đâu!"

Lại nói tiếp người nhà họ Vương đúng là hoa tuyệt thế, mọi người nói "Thiếu nợ là tấm bệnh, không nợ thân nhẹ nhàng, ai có tiêu đều trả nợ trước, người nhà họ Vương lại không. Nhắc tới, tiền thu mấy tháng này quả thực khả quan, nhưng người chạy quan thì chạy quan, người lập nghiệp thì lập nghiệp, rất nhiều tiền đều xài ra ngoài, cho nên không trả nợ nổi...

Chỉ có lúc than nghèo, mới có thể nhớ tới món nợ kia.

"Cũng không chênh chút tiền này".

So với cha mẹ, công phu mặt dày của Vương Hiền vẫn chưa tới nơi tới chốn.

"Con bỏ ra trước là được".

"Thứ bần cùng chợt phất, người khác cũng không phung phí như mày nhi?"

Lão nương hung hăng trùng hắn một cái nói:

"Anh vợ Vương Quý nó không phải nói, nhà hắn ở trong huyện thành, có ba tòa nhà trống, bên trong con nha hoàn bà mụ chứ?"

"Khụ khụ".

Hiểu rõ ý của lão nương Vương Hiền không khỏi bội phục nói:

“Lão nương muốn bảo đại ca đại tẩu dời qua?"

"Nó không phải đã sớm ngóng như vậy sao?"

Lão nương hừ một tiếng nói:





"Bà đây liễn thỏa mãn tâm nguyện của nó".

“Vấn đề là, anh của nàng đáp ứng sao?"

Vương Hiền bất đắc dĩ nói.

“Với địa vị hiện giờ của nhà chúng ta, ở phòng hắn là nể hắn, trừ phỉ đầu óc hắn bị lừa đá mới không đáp ứng".

Lão nương cười lạnh nói:

"Bảo người nhà họ Hầu hầu hạ vợ Vương Quý đi, chắc chắn cẩn thận hơn bà đây nhiều".

“Đó là..."

Vương Hiền nuốt nước miếng xuống nói. Nhà họ Hầu còn trông cậy vào đứa nhỏ trong bụng đại tẩu, cái chết của đoạn hôn nhân này đó, tất nhiên sẽ cẩn thận che chở đại tầu.

Không thể không thừa nhận, biện pháp này của lão nương có thể nói là vẹn toàn đối bên, lợi mà không phí. Nhưng thật không phải người bình thường có thể nghĩ ra được, cho dù nghĩ ra được, cũng không mở

miệng được...

Thật ra nếu là ở trước kia, lão nương cũng không mở miệng được, nhưng trải qua đau khổ lần này, rốt cuộc gặp được lão đầu, lại thấy hai con đều đã lập nghiệp, hôn sự của Vương Hiền cũng có tin rồi, bà cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng nên vì mình mà sông vài năm..

Đương nhiên cũng có nguyên nhân rất lớn, là bà nhìn Hầu thị liền phiền,

Vương Hiền chỉ nghĩ thành tâm thành ý nói một tiếng, lão nương oai vũ! Nhưng hắn càng quan tâm hơn không phải là đại tẩu, liền hỏi:

“Vậy Ngân Linh cùng Lâm tỷ tỷ thì sao?" “Ngân Linh đương nhiên đi theo ta".

Lão nương giống như cười mà không phải cười liếc hắn một cái nói:

“Lâm tỷ tỷ của mày cũng rời đi với ta..."

"Không nên chứ”. Vương Hiền không ngờ nhăn nhó đứng dậy:

“Người ta cùng người đi Hàng Châu, còn không bằng đi Tô Châu chiếu cố mẹ mình đó",

“Ta chính là mẹ nàng!"

Lão nương gõ mạnh xuống. "Mày tính làm sao?"

"Mẹ à, con là con ruột của người đó?"

Vương Hiền ôm đầu kêu đau nói:

“Các ngươi đi Hàng Châu, đại ca đại tiêu dọn qua nhà lớn, dù sao cũng phải chứa một người chiếu cô con chứ..."

"Con không phải là có tiền thuê bà mụ sao?"

Lão nương cố ý trêu chọc hắn nói.

“Khụ khụ, gần đây con đọc sách mặc dù dụng công, nhưng chỗ không hiểu cảng ngày càng nhiều".

Vương Hiền ngứa cổ họng, không ngừng ho khan nói:

"Rất cần có người lúc nào cũng chỉ điểm".

"Hừ hừ hừ, giấu đầu lòi đuôi".

Lão nương cười lạnh nói:

“Ta nói sao hiểu tâm phát tác, ủng hộ bà đây đi Hàng Châu, hóa ra là muốn củng Lâm tỷ tỷ của mày qua ngày!"

"Khụ khụ..."

Vương Hiền giả điếc nói:



Nhi tử tuyệt không có tâm này, mà trong khoảng thời gian ở nha môn này, luôn cảm giác chỗ xấu khi không có công danh, cho nên quyết tâm phấn đấu, lập chí mười năm... à không, trong năm năm thi đậu tú tài!".

Hắn biết lão nương thích nhất cái gì, chuyên lấy thử bà thích nghe để nói.

“Tiểu hổ ly".

Lão nương không nhịn được cười lên ha hả.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch