Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 128: Tứ hi lâm môn, đều như sở nguyện (1)

Chương 128: Tứ hi lâm môn, đều như sở nguyện (1)


Trời sắp tới, cha đã trở lại. Vương Hiền vừa hỏi, không ngờ cha vào trong nha môn làm thủ tục. Chỉ là cha đi Lai Phòng trước, nên hai cha con đã bỏ lỡ nhau. Bởi vì cha phải tới nha môn thượng cấp làm quan, chứ không phải làm điền sử huyện Nhàn Hoa tép riu, tất nhiên so với hai lần trước trở về nha, càng được trong huyện coi trọng hơn. Thậm chí

lần, mở miệng một tiếng "Huynh đài", nâng Vương lao đa lên đến chóng måt...

"Con ta, vi phụ nghe được biểu hiện tháng này của con, rất vui mừng".

Về đến nhà, Vương Hưng Nghiệp vẫn không bỏ mũ ô sa kia xuống. Trên người hắn là đoàn lĩnh quan bào màu xanh biếc, trước ngực về tiểu Điểu, ngồi bệ vệ trên chỗ gia trưởng hồi tưởng cảnh gặp Huyện lão gia, không khỏi lấy tay về râu, nói chuyện cũng đầy vẻ nho nhã.

Vương Hiền đứng ở dưới đường, nghe đến độ toàn thân nổi da gà, hắn vẫn quen người cha bài bạc trong ao có lau, khẩy chân trong sân, mở miệng là "Ông đây hơn. Đành phải nhịn khó chịu nói:

"Con có thể có chút tiến bộ, đều là do phụ thân đại nhân dạy bảo có cách".

"Đúng vậy..."

Vương Hưng Nghiệp nâng chung trà lên uống một ngụm nhỏ, lại đặt mạnh xuống phun mạnh ra nói:

"Nóng chết lưỡi ta rồi!"

"Hả?"

Ngân Linh kỳ quái hỏi. "Bị phóng miệng rồi" Vương Hiền nhỏ giọng nói. "Còn không mau lau cho cha".





"ồ".

Ngân Linh vội cầm lấy khăn lau, lau cho cha, lại bị Vương Hưng Nghiệp ngăn cản nói:

"Cái này lau án bố!".

Kem chupo

"Gì?"



Cái miệng nhỏ nhắn của Ngân Linh khẽ nhếch nói.

"Đây là khăn lau bàn!"

Vương Hiền ho khan hai tiếng, trong lòng tự nhủ cha à, Ngụy tri huyện người ta là tiến sĩ hai băng, nói chuyện cũng không lao lực như vậy. Người chẳng phải chi trở thành quan tép riu cửu phẩm thôi sao, cần gì phải làm bộ thể?

Ngân Linh đành phải cầm tay áo, lau nước đọng trước ngực cho cha, vừa lau vừa nhìn chăm chăm tấm áo của hãn nói:

"Cha, miếng vải và trước ngực ngươi, có chim nhỏ, có mây bay, có bọt nước, thật đẹp!"

"Đây không phải vất vả".

Cha cả giận nói.

"Đây không phải vải vá".

Không đợi Ngân Linh hoi, Vương Hiền giải thích trước.

Ta

"Còn nữa, loài chim bất đồng đại biểu phẩm cấp khác nhau".

"Đây là loài chim gì?"

Ngân Linh hiếu kỳ nói:

"Nhận không ra đó..."

"Thuần".

Cha có chút lúng túng nói.

"Thuần là chim gì?"

Ngân Linh mở to đôi mắt ham học hỏi, nhìn về phía nhị ca của mình.

"Cái này à..."

Vương Hiền ho nhẹ một tiếng nói:

"Chính là chim cút".

"Phốc..."

Ngân Linh xi một tiếng cười thật xinh đẹp nói:





"Cha thật biết chọc cười, để chim cút ở trước ngực".

"Khụ khụ".

"Nghiệt súc, không đáng làm người

"Cha, chẳng lẽ ngươi muốn một mực nói như vậy sao?" Vương Hiền cười khổ nói.

"Để con nít vô tri, đại quan ở tỉnh thành lúc tụ tập, đều nói như vậy. Nếu ta không vậy, sao ăn nói?"

Cha cả giận nói.

“Người ta nói chuyện lộ vẻ nho nhã, đó là vì xuất thần thư sinh".

Vương Hiền cười khổ nói:

“Cha chúng ta xuất thân Lại Viên, cũng học người ta làm văn, chẳng phải chọc người chê cười à?"

"ách. . ."

Cha ngẫm lại, hình như đúng là vậy. Hôm nay thấy Ngụy tri huyện mấy lần phì cười, hắn là đang cười mình, không khỏi ngượng ngùng nói:

"Ông đây cũng thấy không tự nhiên, hóa ra là bị đám quỷ ranh kia trêu cợt".

Hóa ra cha chạy quan ở tỉnh thành, mấy thư lại bố chính tư nói với hắn, những đại nhân tỉnh thành đều nói cổ văn, nói bạch thoại sẽ bị chê cười.

Cha cũng không phải là bị dụ mà lớn lên, nói đầy vẻ không tin:

"Ta cũng đã hầu hạ mấy nhậm đại lão gia, sao đều nói bạch thoại?"

Người ta liền cười nhạo bảo, đó là vì ở trong huyện, nói với đám nhà quê các ngươi, tới tỉnh thành rồi, tri huyện các ngươi cũng sẽ nói cổ văn. Hơn nữa người trước kia là tại Viện, tất nhiên không cần chú ý, hiện giờ làm quan, thì phải thành thể thống, nói Quan thoại là điều đầu tiên.

Cha bị chức quan làm mê muội, ngơ ngơ ngác ngác, chỉ số thông minh chỉ bằng một nửa bình thường, càng tin. Vì vậy một mực dùng có Văn nói chuyện, khiên Vương Hiền lúc này vừa nói, mới ý thức được, mình thật mất mặt...

"Xấu hổ chết người rồi. "

Cha xấu hổ vô cùng, đứng dậy đi vào trong phòng, lúc ra ngoài đã thay mũ Lục Hợp, áo bào mặt ngoài là lụa kem bông vải, giày vải từng

mang, lập tức thuận mắt hơn nhiều...

Buổi tối lão nương tự mình xuống bếp, nấu một bàn đầy thức ăn ngon.

Người một nhà ngồi quây quầy ở cạnh bàn ăn, cha mẹ ngồi ngay ngắn ở trên ghế, hai vợ chồng Vương Quý ngồi ở bên trái, Vượtig Hiền củng Lâm Thanh Nhi ngồi bên phải, tiểu muội Ngân Linh ngồi dưới cùng. Đây cũng bộc lộ nội tình nhà lão Vương, người nhà giàu chân chính người ta, lúc ăn cơm thì vợ không được lên bàn...

Có điều nói trở lại, quy củ xem là cái rắm gì nhà mình cảm thấy thoải mái là được.

Vương Hưng Nghiệp ngồi ở trên ghế, nhìn con cái đầy sẵnh, nghĩ tới

tuyệt đối không ngờ, chi gần một năm, mình hết cùng lại thông, một lần nữa sống ngày tốt lành. Nghĩ tới đây, khuôn mặt hàm hậu kia cười tươi như hoa, nhin tiểu khuê nữ nói:

“Hôm nay nhà chúng ta tứ hi lâm môn, tiểu Ngân Linh, con có biết là tử hỉ nào không?"

"Con biết con biết".

Ngân Linh giống con họ thước nhỏ, liu riu nói: "Hi đầu tiên, là cha làm thượng quan!" "Không sai". Vương Hưng Nghiệp cười tủm tỉm nói: "Các con không nên mỗi người kinh ta một ly sao?"

“Đương nhiên nên rồi?"

Liền bắt đầu từ Vương Quý, tới vợ, mỗi người kinh lào Vương một chén rượu, khiên Vương Hưng Nghiệp cười tươi như hoa.

"Hi thứ hai là đại tẩu rốt cuộc có thai. - 2

Ngân Linh khen nức nở:

“Thật không dễ dàng, cũng ba năm rồi!"




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch