Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 136: Tên chữ (1)

Chương 136: Tên chữ (1)


Đế Vương Hiền vừa khuyên như thế. Ngụy tri huyện lại cảm thấy tình hình không quá mức tồi tệ như vậy. Nhìn người thanh niên trẻ hơn mình mười tuổi này, hắn qua là càng thêm yêu thích, đầu óc sục sôi nói:

"Vương Hiền, ngươi có đai phu không?"

"Đai phủ?".

Vương Hiền sững người, lúc sau mới phản ứng lại nói:

"Thuộc hạ chưa từng đi học, làm gì có tên chữ."

"Bản quan cho ngươi một cái tên."

Ngụy tri huyện cười nói.

"Ha ..." Vương Hiền sửng sốt, rốt cuộc muốn làm gì đây.

"Con không mau cảm ơn Đại lão gia!"

Tư Mã Cầu lại chọn hắn một cái nói:

"Ban chữ, chính là thu người học trò như người đó."

"Hả..."

Vương Hiền trong lòng tự nhủ thật đột ngột nha, ta còn chưa ngẫm nghĩ lợi hại trong đó nữa mà. Tâm niệm thay đổi thật nhanh, nhanh chống tính toán ,,, Cùng tri huyện trở thành thầy trò, về sau trong huyện Phú Lương, mình sẽ trở nên hiên ngang hơn. Hơn nữa Ngụy tri huyện còn trẻ như vậy, phỏng chừng đường quan không có giới hạn tối đa, mình đi theo hắn, khẳng định có thể dính chút quang huy.

Đương nhiên cũng có chỗ không tốt, Ngụy Nguyên này là người đạo học gia, hơn nữa thích đao to búa lớn, mình dính líu quan hệ với hắn, tương lai khó tránh khỏi phải chịu liên lụy, làm không khéo léo còn phải đem tính mạng dòng dõi bồi thêm vào...

"Xem tiểu tử này, vui mừng đến mức sững sờ rồi.”

Thấy hắn giống như tên ngốc như vậy, Tư Mã Câu cười nói:

"Đại lão gia là nhị bằng tiến sĩ, đạo đức văn chương ngay cả đường kim hoàng thượng đều khen không ngớt lời, hiện tại lại có ý muốn thu nhận học trò, đây là phúc phận kiếp trước của ngươi, còn không dập đầu bái sư?"

"À, phải..."

Hai chuyện phúc họa là của ngày sau, nhưng hiện tại dám nói một

Vương Hiền không thể làm gì khác hơn là một mặt kinh hỉ, quỳ xuống dập đầu ba cái, bày ra dáng vẻ cảm động đến rơi nước mắt:

"Lão sư ở trên, xin nhận học trò một lạy!"

Ngụy tri huyện ngồi thẳng nhận đại lễ của hắn, lại tiếp nhận trà Vương Hiến dâng lên, khẽ uống một ngụm, xem như là hoàn thành lễ bái sư, mới chậm rãi nói:

"Thuyết vấn” đã nói, hiền, đa tài. Người ngược lại cũng gánh nổi chữ này. Nhưng tài chỉ là để dùng vẫn cần lấy đức làm thế, tức tài đức vẹn toàn, mới có thể gọi là đạo Trung Dung. Người lại đứng hàng thử hai trong huynh đệ, vậy thì cứ gọi người là "Trọng Đức" đi!"

"Trọng Đức tạ ân sư ban tên cho!" Vương Hiền kích động nói.

"Ha ha ..."Ngụy tri huyện cười cười nói:

"Trọng Đức, người tuy rằng vô cùng thông minh, nhưng đọc sách quá ít. Không đọc sách làm thế nào xem là môn đồ của Thánh Nhân được? Mai này công việc có lúc nhàn rỗi, phải đọc nhiều kinh sử, Tiểu có chỗ không hiểu bất cứ lúc nào cũng đều có thể đến hỏi sư phụ.."

Dừng một lát, lại dặn dò:

"Sư phụ nhất thời nổi nổi lên lòng mến tài, thu nhận người học trò như người, nhưng bên trong công môn không tư nghị, nói thế nào đều phải có chút kiêng dè ..."

"Học trò nhất định giữ nghiêm bí mật."

Vương Hiền vội vàng bảo đảm nói:

"Sẽ không rêu rao khắp nơi khắp chốn."

"Như vậy rất tốt, có điều trong lúc riêng tư, vẫn có thể xưng hô thầy

trò."

Ngụy tri huyện gật đầu, mới quay về đề tài chính nói:

"Tính ra kết quả rồi chứ?"

"Hồi bấm lão sư."

Vương Hiền gio danh sách cầm trong tay lên, báo cáo sổ sách nói:





lương thực cũ chờ bán 2,710 thạch bẫy đấu rưỡi, du 6,600 thạch. Trong 6,600 thạch này, lương thực mới chiếm 1,100 thạch, còn lại chính là lương thực củ. Vấn đề chính là xuất hiện ở trên những lương thực cũ này, căn cứ lấy mẫu, gần như chỉ có bốn phần mười vẫn còn có thể sử dụng ăn được, lương thực còn lại đều là lương thực có nhiều năm, không thể sử dụng được."

"So với ước chừng cũng không khác mấy.”

Ngụy tri huyện gật đầu nói:

"Tại sao có thể có nhiều lương thực cũ nhiều năm như vậy?"

"Nguyên nhân cũng không phức tạp."

Vương Hiền thông qua những mục lưu động, đã đem trò xiếc của bọn họ nhìn thấu rõ mồn một, nói:

"Chỉ cần kho lương cùng thương nhận lương thực cấu kết với nhau, hàng năm khi cần phải bán lương thực cũ ra ngoài, do thương nhân lương thực ra giá thu mua, nhưng cũng không vận chuyển lương thực cũ đi. Bởi vì bản ra đồng thời còn muốn bổ sung kho, kho lượng sẽ lại đem những lương thực cũ này, từ chỗ thương nhân mua về lại. Thật ra trong quá trình mua bán, lương thực cũ không có rời khỏi kho lương. Nhưng giữa kho lương và thương nhân, lại xảy ra hai khoản giao dịch. Phí tôn thương nhân lương thực mua lương thực cũ cực kỳ bé nhỏ, quan phủ lại thanh toán theo giá tiền mua lương thực mới, chênh lệch giá cả ở đây

hết sức khổng lồ, liền bị đám sâu mọt kia chia nhau bỏ túi."

"Lương thực không hề động đậy, lại có thể hàng năm lừa gạt thu vào được cả một khoản tiền lớn, đám người này thật thông minh!"

Tư Mã Cầu vô cùng cảm khái nói. Nhưng trong lòng khó tránh khỏi tiếc hận, cơ hội vét tiền thật tốt, đều để cho hai tên ngu ngốc này đảo lộn cả lên rồi...

"Cũng không phải không hề động đây, một phần lương thực mốc mẹo thật sự không thể nào cất giữ được nữa, vẫn là sẽ mượn cơ hội giải quyết sạch sẽ."

Vương Hiền nói:





"Nhưng mà lương thực bổ sung vào, cũng đều là lương thực cũ thương nhân không bán hết, còn trộn lẫn cát đất, vôi. Nhắm mắt làm theo, tất nhiên chồng chất lượng thực cũ nhiều năm."

"Cả một đám mắt không xem quốc pháp ra gì!"

Ngụy tri huyện chính nghĩa bùng bùng phấn chấn, chợt lại bị sự thật vùi lấp nói:

"Nói như vậy, phải để bọn chúng bổ sung ba ngàn ba trăm thạch lương thực sao?"

"Là sáu ngàn thạch, còn có hai ngàn bảy trăm thạch lương thực cũ cần phải xử lý trong năm nay."

Vương Hiền thở dài nói:

"Mà đám gian thương kia há mồm chờ sung rung đã quen rồi, phỏng chứng ngay cả một ngăn thạch cung không bỏ ra nổi."

"Năm ngăn thạch kia giải quyết như thế nào?"

Ngụy tri huyện gấp gáp hỏi. "Chỉ có thể nghĩ cách để mua."

Vương Hiền nhẹ giọng nói:

"Nhưng trên sổ sách không có nhiều tiền như vậy, đập nồi bán sát cung mua không nổi."

"Số tiền này không thể lấy từ trong huyện ra, phải bảo bọn chúng lấy

Ngụy tri huyện oán hận nói:

"Từng người từng người tham lam nhiều năm như vậy, không thể dễ dàng cho bọn chúng quá được!"

"Vâng." Vương Hiền cau mày nói:

"Đó nhất định phải nắm chặt. Con số này quá lớn, nếu như vào hai tháng trước còn có chút hi vọng, hiện tại đã là vào tháng chạp rồi, thương nhân lương thực các nơi đã bắt đầu không nỡ bản ra..."

"Cho dù như thế nào, trước năm phải có tin tức! Thời gian cuối cùng cho lương thực vào kho, tuyệt đối không thể vượt qua tháng giêng!"

Ngụy tri huyện quả quyết nói:

"Ngươi toàn quyền phụ trách việc này, khi cần thiết có thể áp dụng tất cả mọi thủ đoạn!"



"Dạ"

Vương Hiền trong lòng thầm nhủ chỉ toàn biết phải đem cục diện rối rẫm quãng sang cho ta.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch