Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 137: Tên chữ (2)

Chương 137: Tên chữ (2)


Đợi Vương Hiền ra ngoài rồi, Tư Mã Cầu mới hỏi:

"Đông Ông sao bỗng dưng lại nôi ý định muốn nhận đồ đệ?"

"Thật ra cũng không phải xúc động, qua11 trường hung hiểm, đến chỗ nào cũng đều là lấy ít địch động, lấy khách địch chủ, không có trợ thủ giỏi làm sao được?"

Ngụy Tri huyện thở dài nói:

"Vương Hiền này là kỳ nhân, tuổi còn trẻ, nhưng thâm trầm lão luyện, túc trí đa mưu như vậy, đúng là trợ thủ giỏi trời thưởng cho tôi quan, ta phải chốt chặt hắn bên mình mới được!"

"Thì ra là thế. "

Trong lòng Tư Mã Cẩu chua xót nói, vậy thì ta là gì đây? Con ghẻ của ngươi sao?

Ngụy tri huyện ngửi thấy được mùi vị đố kỵ đó, cười khuyên giải nói:

"Tiên sinh là Tiêu Hà của bổn quan, hắn là Trương Lương của bổn quan, cũng là người quan trọng hơn, nhưng phải thật thành một cái thòng lọng mới được."

"Vâng."

Ai ngờ trong lòng Tư Mã Cầu càng chua xót, trước kia đều nói ta là Trường Lương...

Sau khi xong bài nha ngày hôm sau, Vương Hiền lại đi tới kho Vĩnh Phong. Đám người Ngô Vi đang túc trực ở đây, vô cùng may mắn một đêm không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

"Đều quay về đi ngủ đi."

Vương Hiền liếc nhìn cả đám thuộc hạ vừa mệt vừa bẩn kia nói: "Hôm nay không cần đi làm đâu."

Mọi người hoan hô một tiếng, chim muông tứ tán. Vương Hiền lại liếc mắt nhìn lại kho sợ hãi rụt rè sợ hãi rụt rè kia nói:

"Đại nhân nhà ngươi đâu?"

"Đau bụng."

Lại kho vội vàng đáp:





"Sau khi trở về liền bị thô tả, hành hạ một đêm, vừa mới nằm ngủ."

"Hắn có thể ngủ được mới lạ."

Vương Hiền cười lạnh nói.

"Vâng, hắn nói đại nhân tới, bất cứ lúc nào đều phải gọi hắn dậy."

Lại kho vội nói.

"Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì!" Tần Thủ trừng mắt.

Sau một lát, trong phòng trực Kho Đại Sứ, Vương Hiền mỉm cười nhìn Đỗ Tử Đằng sắc mặt vàng vọt như nến, như bị voi giấm qua nói:

"Mùi vị thế nào?"

"Ai, chẳng khác nào chết đi một lần vậy.”

Đỗ Tử Đằng chán nản nói:

"Có điều vẫn phải cám ơn huynh đệ, bằng không ta hôm nay cũng không phải là ngoi ở chỗ này nói chuyện với ngươi."

"Không ghi hận ta là tốt rồi."

Vương Hiền lơ đễnh cười nói.

"Sao có thể chứ, ngươi cũng là phụng mệnh làm việc."

Bất kể là thật lòng hay là giả dối, Đỗ Tử Đằng đều thề thốt phủ nhận, thấp giọng hỏi:

"Không biết Đại lão gia có ý gì?"

"Ý của Đại lão gia là, đương nhiên phải mau chóng bổ sung lương thực."

Vương Hiền nhàn nhạt nói:







"Bổ sung lương thực thế nào đều dễ bể ăn nói, bằng không đừng trách hắn không nể tình."

"Ta gọi bọn người Chu Dương đến đây."

Đỗ Tử Đằng sai người đi gọi đám người thương nhân kia đến kho Vĩnh Phong. Nhân lúc mấy người kia vẫn còn chưa tới, Vương Hiền hỏi Đỗ Tử Đằng, những năm nay hãn xê dịch ứng phó như thế nào.

"Kỳ thực không có bí quyết gì, làm nhiều năm, dĩ nhiên sẽ biết thôi."

Đỗ Tử Đằng nói:

"Kho lương hằng ngày chỉ ra chính là hai mục, một là khoản vay vào nạn đói mùa xuân, một là khi giá lương thực quá cao thì bán gạo ép giá. Về trước hàng năm nhiều nhất không vượt quá một ngàn thạch, khối lượng này ta chắc chắn sẽ chuẩn bị ra được."

Dừng một lát, mới nói:

"Về phần khi bản gạo, kho lương sẽ cố tình dùng chổ gạo cũ bán ra. Người phương nam coi trọng ăn gạo, dân chủng Phú Dương lại có tiền, trộn lẫn cát đất gạo cũ, nhìn đều không thể nhìn ra được, tất nhiên không ảnh hưởng đến giá lương thực."

"Ngươi không nghĩ rằng, lỡ như muốn mở kho phát thóc thì phải làm thế nào?"

Vương Hiền hỏi. "Ta cũng không phải muốn tiền không cần cả mạng.”

Đỗ Tử Đằng cười khổ nói:

"Nhưng Phú Dương chúng ta không giống với nơi khác, dân chúng phần lớn mua gạo để ăn, giá lương thực đương nhiên đạt hơn nhiều so với những nơi khác. Thương nhân xu lợi, thương nhân buôn bán lương thực của các nơi đều là ưu tiên đem lương thực bán cho Phú Dương, dân chúng đơn giản chính là tiêu tốn tiền một chút, không đến mức đói bung."

"Nếu như toàn tỉnh đều thiếu lương thực, quan phủ kiểm soát lương thực tuồn ra ngoài thì sao?"

Vương Hiền truy vấn: "Phú Dương phải làm sao hả?"

"Cái này."



Đỗ Tử Đằng lầm bầm nói:



"Nếu như Chiết Giang đều thiếu lương thực, chắc chắn thiên hạ đại loạn, lúc đó chạy lấy mạng thì còn..."

"Nếu như thiên hạ không loạn, chỉ là Chiết Giang thiếu lương thực?"

Vương Hiền cười lạnh nói.

"Làm sao có thể chứ..."

Đỗ Tử Đằng thấy mình có chút chọc giận Vương Hiền, cuống quýt sửa lời nói:

"Nếu như chuyện đó đều có thể xảy ra, huynh đệ không thể làm gì khác hơn là gặp họa rồi."

Nói rồi thở dài đáp:

"Huynh đệ người chưa quen thuộc tình hình, kho Thường Bình chỉ có phía bắc, mới có thể gặp phải chuyện này. Chúng ta Giang Nam đất lành, lương thực lại không thể cất giữ lâu ngày, tác dụng kho Thường Bình thật ra không lớn lắm, đều bị xem như cây rụng tiên của châu huyện, kho Vĩnh Phong cũng không phải là ví dụ."

Vương Hiền không lên tiếng, Đỗ Tử Đằng này lá gan không lớn, nhưng cũng dám mạo hiểm làm chuột khotình hình những chậu huyện khác, cũng có thể tưởng tượng được...

"Mặc kệ những chậu huyện khác ra sao, kho Thường Bình của Phủ Dương, nhất định phải có lương thực cứu mạng!"

Vương Hiền rất rõ ràng, nếu như đều lấp kín toàn bộ các con đường kiếm tiền, đám người này có thể không đội trời chung với mình. Huông hổ hắn cũng không có tự giác làm Thanh Thiên, chỉ là không muốn bật cứ lúc nào gặp phải mạo hiểm rơi đầu không muốn sinh con ra không có lỗ đít mà thôi.

Đổ Tử Đằng nghe vậy vui mừng, hắn đương nhiên nghe hiểu nghĩa bóng của Vương Hiền ... Nhất định phải chuẩn bị kỹ càng cho tốt lương thực mất mùa, nhưng người thiếu lương thực thể nào ta mặc kệ!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch