Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 14: Nhất định (2)

Chương 14: Nhất định (2)


"Ca, ngươi còn có tâm tư để cười?"

mo Ngân Linh chu cái miệng nhỏ nhắn nói:

"Đây là lúc nào rồi chứ, Lâm tỷ tỷ của ngươi không phải là sợ nên không dám tới luôn chứ?"

Vương Hiền phục hồi tinh thần lại, cười cười nói:

"Thời điểm nên đến, tự nhiên sẽ đến."

"Ca, người thay đổi thật rồi."

Ngân Linh nhìn hắn nửa ngày, rất nghiêm túc nói:

"Hiện tại như một lão già."

Vương Hiền im lặng cười khô, không biết phải giải thích với nàng như thế nào, vẫn nên mãi mãi khỏi cần giải thích vậy.

"Trước kia ngươi cả ngày đều oa oa kêu loạn, không có chuyện gì thì cùng ta cãi nhau."

Tiểu cô nương lại có chút thương cảm nói:

"Đúng rồi sau này không thấy người chủ động nói chuyện nhiều nữa, chớ đừng nói chi đến cãi nhau."

"Ngươi nói là được rồi, ta đều nghe hết mà."

Vương Hiền mỉm cười nói.

"Lại nói, người hiểu chuyện như vậy, ta với người cãi nhau không phải rối rắm lắm sao?”

"Ai, kỳ thực thỉnh thoảng ồn ào một chút cũng rất tốt ..."

Không hổ là khuê nữ của lão nương, có dục vọng chiến đấu mãnh liệt như thế.

"Ha ha..."

Vương Hiền mim cười không để ý tới nang nưa, chăm chú rèn luyện hai chân của mình.



Mãi cho đến gần trưa, rốt cục vang lên tiếng gõ cửa, Ngân Linh vội vàng phóc một cái, mau mau đi mở cửa, quả nhiên là Lâm Thanh Nhi đầu che khăn, phía sau còn có lão gia nhân Thật thúc đi theo.

"Xin lỗi, hôm nay nhà có việc, nên giờ mới có thể đến đây."

Tháo khăn xuống, Lâm Thanh Nhi trước tiên xin lỗi Ngân Linh. Ngày hôm nay nàng vẫn mặc một thân bạch y, sắc mặt trắng bệch, môi hoàn toàn không có chút máu, một dáng vẻ bệnh tật triền miên, khiến cho người ta rất là thương tiếc.

"Người bệnh hay sao?"

Ngân Linh mời nàng vào trong, thân thiết hỏi.

"Sao mà sắc mặt lại kém như thế?"

"Không có chuyện gì."

Lâm Thanh Nhi lắc đầu mỉm cười. Kỳ thực nang trở nên như vậy, Vương Hiền khó thoát khỏi có liên quan, nếu không có kẻ này hủy diệt tia hi vọng của nang, Lâm cô nương còn có thể dựa vào một luồng nhiệt huyết kiên trì tiếp tục, mãi đến khi dây cung đứt đoạn mới thôi.

Mấy ngày nay, nang giống như người mất hồn, tối hôm qua là tết Trung thu, cũng chỉ có nang và mẫu thân ở bên nhau, ngẫm lại huynh trưởng đang trong tử lao, cha chết không nhắm mắt, đây không phải ngày mười lăm tháng tám tết Trung thu, rõ ràng là mười lăm tháng bảy







tết Thượng Nguyên mà!

Lâm cô nương bị thương chảy ngược thành sông, rốt cục một đêm bị bệnh, sáng nay tỉnh dậy nang liên hoa mắt chóng mặt, cả người vô lực, không muốn ra khỏi cửa chút nào. Huống hồ lúc nang khôi phục tình táo, căn bản không tin, Vương Nhị có thể giúp được mình cái gì. Chỉ là xuất phát từ chữ tín, mới kéo theo thân thể bệnh tật đến đây ...

Ngân Linh đưa nàng vào trong nhà, lão nương sáng nay đem Tây Sương phòng quét dọn không nhiệm một hạt bụi, ngay cả mạng nhện quý giá nhất của nàng, cũng không có cơ may thoát khỏi. Còn bày lên một bồn hoa cúc ... Nghe Ngân Linh nói, tựa hồ là trộm trước cửa nha môn huyện. Đáng tiếc Lâm cô nương tâm sự nặng nề, căn bản cũng không liếc mắt nhìn.

Lão nương cả đời anh minh, cũng có thời điểm tính toán sai lầm.

Vương Hiền cũng kỳ quái, tại sao lão nương đột nhiên tốt như vậy, lại còn trang trí quét dọn gian phòng cho hắn, nhưng lão nương tự có sắp xếp, hắn nào dám hỏi nhiều?

Hai người vẫn là cách bàn vuông mà ngồi xuống, chỉ là ở giữa có thêm bồn hoa cúc, Vương Hiền tỉ mỉ xem bản ghi chép của vụ án mà Lâm cô nương mang đến. Hắn đã hạ quyết tâm, dù cho vụ án này chỉ có một tia hi vọng lật lại bản án, cũng phải toàn lực ứng phó liều mình một phen!

Thông qua hồ sơ, hắn rốt cục thấy rõ toàn cảnh của vụ án. .. bắt đầu là từ vụ án một người bình thường bị mất tích. Lúc đó vợ kế của trường tử Lâm gia Lâm Vinh Hưng là Triệu thị bị mất tích, phụ thân Triệu thị bẩm báo lên huyện, lên án con rể sát hại con gái.

Đối với việc này, ngay lúc đó Trần tri huyện cũng không tin, bởi vì Lâm gia là nhà giàu nhất trong bồn huyện lại là nổi tiếng hiền lành. Trong huyện sửa cầu lót đường, khởi công xây dựng huyện học kho lương, đều giúp đỡ Tri huyện lào gia rất nhiều. Mà Lâm Vinh Hưng lại là tú tài của huyện học, thường ngày phẩm học lại đa tài, cũng nhận được những lời khen rất tốt, Trần tri huyện đương nhiên muốn dùng hết khả năng bảo vệ Lâm gia.

Ngay cả việc Trần tri huyện lấy lí do “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác” để tạm không thẩm tra xử lý vụ án này, mà là lệnh cho hai nhà toàn lực tìm kiếm Triệu thị, trong huyện cung điều động nhân thủ tìm kiếm, thậm chí còn gửi công văn đến huyện bên cạnh cầu giúp đỡ. Hai tháng sau, lính bảo an tại địa phương của trấn Linh Kiều báo cáo lên bồn huyện, ở bờ sông phát hiện một xác nữ.

Lúc này đang trong quang cănh thái bình, trong huyện xảy ra một vụ án mạng, đương nhiên đây là đại sự không tầm thường. Trân tri huyện ngay lập tức đem xác nữ đó và việc Triệu thị mất tích gắn kết với nhau, liền lệnh cho tư lại Hình phòng Vương Hưng Nghiệp... Cũng chính là phụ thân Vương Hiền, mang theo ngõ tác, cùng mình đi đến hiện trường, cũng thông báo cho người nhà đến nhận xác.

Vừa đến hiện trường, người Triệu gia liền nhận ra, đây chính là Triệu thị, liền khóc đến long trời lở đất. Nhưng Lâm tú tài lại thề thốt phủ nhận, cho rằng cô gái này tuy rằng bị chó hoang cắn đến hoàn toàn thay đổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra không phải là thê tử của mình.

Cuối cùng sau khi ngỗ tác khám nghiệm tử thi cho rằng, xác chết này mặc dù tuổi tác xấp xỉ Tiêu thị, thế nhưng đã chết không quá bay ngày, mà Triệu thị đã mất tích hai tháng, đương nhiên không phải cùng một người.

Người Triệu gia lúc đó liền đánh trống kêu oan không ngớt, bị quan sai đàn áp xuống. Cuối cùng Trần tri huyện chọn tin tưởng phán định của ngố tác, đem vụ án xác chết nữ này cho ra ngoài vòng xử lý, lệnh cho người hai nhà tiếp tục tìm kiếm Triệu thi.

Vưa đúng lúc này, Phân Tuân Chiết Tây Đạo đến bốn huyện tuần tra tư pháp, đề bài tiếp cáo, người Triệu gia hung hãn chống án, lần này bọn họ không chỉ có tố cáo Lâm gia, còn đem Trần tri huyện và Vương Hưng Nghiệp cùng nhau tố cáo, kiện bọn họ ăn hối lộ trái pháp luật, bao che phủ hộ, bịa đặt kết quả khám nghiệm tử thi!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch