Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 163: Vô đề (2)

Chương 163: Vô đề (2)


Ngân Linh giận đến nghiến răng, đám người này quá ghê tởm, một chút tình nghĩa đồng hương cũng không có, vừa định lớn tiếng mắng bọn họ, lại nghe Vương Hiện ung dung nói:

ừ“Vậy tại hạ đành bêu xấu".

Nói xong, đưa tay ra, người bên cạnh theo bản năng đưa bút cho hắn, giống như là thư đồng của hắn.

Đã thấy Vương Hiền viết thoăn thoắt, hành văn liền mạch lưu loát. Sau đó nâng trang giấy lên, thổi khí nét mực, cất vào phong thư, hai tay đưa cho Trần Dong kia.

Ôm ôm quyền với mọi người, Trần Dong cười nói:

"Các lộ nhân mã, ta gần như đã người cuối cùng rồi, chư vị tiếp tục uống rượu, ngồi đợi tin lành đi".

Nói xong đã rời khỏi thuyền hoa, đáp thuyền bé đi về phía thuyền lâu

kia.

Trần Dong vừa đi, Lý Ngụ bảo người mở lại bàn khách mới, mọi người đều tùy ý uống rượu, chút tâm tư đều bay tới thuyền lâu cao cao tại thượng kia.

"Từ Lý cùng Tử Ngọc đều đang du học Hàng Châu, thường xuyên tham gia vặn hội thi xã, kiển thức cao hơn chúng ta rất nhiều".

Chúng tú tài hỏi:

“Không biết huyện Phú Dương chúng ta ở trong tinh là trình độ gì?"

“Bàn về thị từ, nhất định là sĩ tử tỉnh thành tốt hơn".

Lý Kỳ nói không quá tự tin:

“Thiệu Hưng, Gia Hưng khó phân cao thấp, địa phương khác đều kém một chút. Phú Dương chúng ta tốt hơn Chiết Tây, nhưng so với Hàng Châu cùng Nhị Hưng, vẫn còn thua kém".

"Điều này cũng không có cách gì, trong huyện thành chúng ta có thể nhân nào chứ? Mọi người chỉ bế môn tạo ra thôi".

Chúng tú tài nói:

“Xem ra đành trông cậy vào Tứ Lý cùng Từ Ngọc".

"Bảo ta chế nghệ còn có chút tin tưởng, còn đạo thi từ này à, lại không phải sở trường của ta".

Lý Ngụ lắc đầu cười nói:

Thơ của Tử Ngọc thì lại rất tốt, danh khí ở thành Hàng Châu cũng không nhỏ".

“Tử Ngọc mau đem tác phẩm, cho chúng ta thưởng thức đi".

Chúng tú tài nghe vậy thúc giục Lý Kỳ.

Lý Kỳ từ chối không được, đành phải đăng hắng, tụng bài (Sinh tra tử 2 của hắn ra, quả nhiên được cả sinh đường ủng hộ ẩm ẩm.

Trong phòng kia, trên bàn khách nữ, khuôn mặt Điều tiểu thư hưng phấn đến đó lên nói:

“Phu quân nhà ta đúng là có tài mà ngay cả Hạc Sơn tiên sinh đại danh định đình, cũng nói hắn ở mặt thi từ là nhất tuyệt".

Nói xong che miệng cười nói với Lâm Thanh Nhi:

“Ta nói cái này tỷ tỷ lại mất hứng nhi..."

“Muội muội nói sai rồi".

Lâm Thanh Nhi thản nhiên nói:

“Phu quân của người có tiền đồ, ta đương nhiên mừng thay cho





ngươi".

“Thật ra Vương tiểu tử không tồi, gã ai theo người đó, cơm áo gạo tiền, tỷ tỷ đi theo hắn được ngưỡng mộ, mang vàng mang bạc, đời này còn cần gì nữa?"

Nụ cười Điều tiểu thư càng đậm nói:

"Có phải không, chúng tỷ muội?"

"Đúng vậy đúng vậy".

Cả đám nữ quyến tất nhiên cùng một phe với Điều tiểu thư, giúp nàng chế cười Lâm Thanh Nhi - vợ của tiểu lại:

“Tương lai Lâm muội muội thành phú bà, cũng đừng là nhà tú tài nghèo hèn bọn ta đó".

"Ngươi quả ti tiện".

Mặt đẹp Lâm Thanh Nhi trắng bệch, hiển nhiên đang đè nén tức giận, nhưng Ngân Linh cũng nhịn không được nữa, mắng:

"Tú tài rất giỏi sao? Năm ngoái huyện Phú Lương thắt cổ chết ba, hai người còn lại chính là tú tài nghèo!"

"Phì..."

Vương Hiền cùng Lâm Thanh Nhi lúc ấy liền phun ra, cô gái nhỏ này thật đúng là... Thanh xuất từ lam mà hơm lam. Huyện Phú Dương nào có tú tài thắt cổ tự sát? Những nàng qua thật nói trúng rồi, phần lớn tú tài luôn thi không đậu, nghèo rớt mùng tơi. -

Sắc mặt những người khác liên khó coi, mặc dù bọn họ phần lớn là con cháu quan lại, tương lai cho dù thi không đậu, cũng sẽ không luân lạc tới bước này. Nhưng một câu nói của nhà đầu chết tiệt này, lại khiến cảm giác ưu việt của bọn họ không còn sót lại chút gì, đúng vậy, thi không đậu cử nhân, tú tài xem là cái răm gì? Có cái gì tốt chứ?

Hơn nữa thân ở tổ tử Vong Chiết Giang này, ngay cả Lý Ngụ cũng không dám bảo đảm nói, minh nhất định có thể giết khỏi trùng vây, quê bảng để danh, có là có lòng tin không có nhân phẩm xấu thôi!

Sự hòa thuận mặt ngoài bị Ngân Linh xé rách, trong sinh thuyền lâm vào yên tĩnh khó xử. Duy chỉ có Điều tiểu thư nhìn chằm chằm Ngân Linh như muốn ăn thịt người, bởi vì nàng từ "Các ngươi quá ti tiện rồi", liên tưởng đến "Tiện nhân chính là kẻ già mồm". Điều tiểu thư từ trước đến nay giao tiếp với người vẫn nhã, nói chính là mắng chửi người không mang theo chữ thô tục. Sao có thể chịu được dựng công kích khiến người ta xấu hổ vô cùng, nhưng lại không có cơ hội hoàn thủ này. Nàng hận không thể xé rách miệng của tiểu nha đầu này, nhưng thể quá phá hỏng hình tượng thục nữ của mình, cuối cùng đành phải phát tác với Lý Kỳ đáng thương:

“Lý Tử Ngọc, người gọi thuyền cho bọn họ đi? Mau khiển tục nhân này biến mất!"

"Ngươi không tục chắc".

Ngân Linh bĩu môi, thanh âm giòn giã nói:

"Cả đêm thấy người nhảy lên nhảy xuống như điên, gọi gió lạnh, thắp quỷ hòa, chị sợ thiên hạ không loạn, Lý đại ca cưới người vợ như ngươi, còn không bằng lấy con tinh tinh ấy!"

Cái này không chi Vương Hiền cùng Lâm Thanh Nhi, ngay cả mấy vợ chồng tú tài xưa nay không quen nhìn Điều tiểu thư diễn xuất, cũng nhịn không được nữa cười ha hả.

"Ta xé nát miệng thủi của ngươi!"

Điều tiểu thư giận không kìm được mà nhào tới, Lâm Thanh Nhi không ngờ nàng có thể động thú, vội đứng lên ngăn cản, dĩ nhiên đã không còn kịp nữa.

Nhưng Lâm Thanh Nhi đã đánh giá thấp sự nhanh nhẹn của tiểu Ngân Linh, chỉ thấy nàng phút chốc tháo chạy, đà lắc người, trốn ra sau lưng Vương Hiền, Điều tiểu thư nhào hụt không nói, còn không biết tại sao, chân trượt mạnh té ngã trên đất, trán đập mạnh xuống sàn nhà, nhất thời máu tươi rỉ ra.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch