Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 164: Ngoài ý muốn (1)

Chương 164: Ngoài ý muốn (1)


"Ôi ôi, ai ngáng chân ta?!"

Điều tiểu thư sở ót một cái, thấy là máu tươi đầy tay, nhất thời gảo khóc



“Cứu mạng, cứu mạng...

Trong phòng kia, Vương Hiền chen chân vào cực kỳ bí mật, vừa nhanh chóng thu chấn, vừa sởm xoay người sang chỗ khác, vuốt đầu nhỏ của muội muội, vẻ mặt ân cần nói:

"A có thương tổn đến người không?"

Ngân Linh run rẩy mà nép bên cạnh ca ca, vẻ mặt "Kinh hồn chưa định" nói:

"Hu hu, thật đáng sợ..."

Nói xong đã khóc rống lên. Hai huynh muội lòng có linh ứng, phoi hợp không chê vào đâu được, há có thể khiến Điều tiểu thư kia ngã xuống, liền từ ác nhân biến thành chủ chu?

Trong sảnh thuyền đồng thời có hai nữ nhân gào khóc, khiến thuyền gần đó đều ngừng tia vui mừng, mọi người kiểu chân nhìn sang, không

biệt xảy ra chuyện gì

Điều này làm cho Lý Ngụ vô cùng xấu hổ, bởi vì đèn lồng "Lý thị Phủ Dương" treo cao bên ngoài thuyền hoa, chang phải khiến nhà hàn xấu mặt à?

"Đừng khóc nữa!"

Hắn khẽ quát một tiếng nói:

“Các ngươi không chê xấu mặt, ta còn ngại xấu mặt đỏ!"

Một tiếng này mang với tiểu Ngân Linh không sao cả, nàng qua năm mới mười hai tuổi, lại có trái tim di truyền từ lão nương. Những Điều tiểu thư kia thì không phải vậy, nàng chính là môn đệ thư hương, đại gia khuê tủ, từ trước đến nay tự cảm thấy hài lòng, nhưng gây huyên náo đển chật vật như thế, còn không nhận được đồng tình, xấu hổ vô cùng bị người ta chán ghét mã vứt bỏ. Thật sự xấu hổ vô cùng, đành phải ngất di...

“Chúng ta đi thôi".

Vương Hiền kéo tay muội muội, khẽ gật đầu với Lâm Thanh Nhi, rồi mỉm cười với mọi người nội

Een át tai

“Cảm tạ sự khoản đại của chư vị, kẻ mộn đêm nay khó quên, sau này tất có hậu báo!"

“Vẫn chờ kết quả đã rồi nói sau". Lý Ngụ nói:

"Nếu là áp tư được gọi trúng, người không ở đây, chẳng phải chọc giận bọn đại nhân sao".

"Bọn lão đại nhân há có thể so đo với tiểu lại như ta".

Vương Hiền cười nhạt nói:

"Nếu may mắn được gọi, xin chư vị giúp đỡ giải thích, nói tại hạ say rồi, đi về trước".

Nói xong hắn đã rời khoang, ai ngờ vừa đi ra, đã thấy pháo hoa trên thuyền lâu bắn lên trời, phát ra một tiếng bằng vang dội, sau đó là thủy chục người cùng hô lên:

"Thơ hội Thượng Nguyên tối nay, mười tên đầu đọc ra! Mời tưởng công được gọi tên lên thuyền!"

Chúng tú tài nghe vậy ở một tiếng ùa ra khỏi khoang, ngửa đầu mong chờ như chó con xin ăn, trong lòng không ngừng gào lên.

"Nhất định phải có ta, nhất định phải có ta".

Trên mặt hồ náo nhiệt khoảnh khắc an tỉnh lại, chỉ nghe các sai dịch trên thuyền lâu cùng hướng lên:

Vị trí thứ nhất, Từ Khê Trịnh Duy Hoàn tướng công!"

"Hay!"

Một trận hoan hô vang lên, mọi người theo tiếng nhìn lại, đã thấy một thuyễn hoa treo đèn lồng Từ Khê", trong tiếng hoan hồ của người trên thuyền, bắt đầu chạy tới thuyền lâu.

Hơn nửa ngày mới thu hồi ánh mắt ngường mộ, mọi người lại nghe trên thuyền lâu xướng lên:

“Vị thứ hai, Hàng Châu Hoàng Chân tướng công!"

"Hay! Hay! Hay!"

Hộ ở kia khác biệt, tiếng hoan hô còn cao hơn hồi nãy gấp mười lần. Lại một chiếc thuyền hoa chạy tới thuyền lâu, tiếng hoan hô chổ đi qua sóng sau cao hơn sóng trước.

“Vị thứ ba, huyện Sơn Âm Chu Thành tướng công!"





“Vị thử tư, huyện Tiên Đường Lã Tư Thảnh tướng công!"

“Vị thử năm, huyện Dư Diều Vương Hàn tướng công!"

Quả nhiên như lời Lý Kỳ, ngoại trừ tủ tải Ninh Ba Từ Khệ đầu tiên, sau đố cơ bản chính là Hàng Châu cùng Thiệu Hưng lũng đoạn... Phủ thành Hàng Châu do hai huyện Nhân Hòa Tiền Đường tạo thành, phủ thành Thiệu Hưng thì do hai huyện Sơn Âm cùng Hội Kế tạo thành

"Vị thứ sáu, huyện Nhân Hòa Vu Khiểm tướng công!"

"Ha!"

Ngân Linh một mực dòng tai nghe, nghe vậy kích động nói: "Là tiểu từ trước kia sao?"

"Im lang!"

Lại khiến chúng tú tài cũng khiến trách, Ngân Linh le lưỡi, nhỏ giọng nói:

“Dù sao cũng không có các ngươi, khẩn trương làm gì..."

“Chúng ta không có, ca ca người càng không có!"

Một tú tài cả giận nói.

“Vậy cũng chưa hẳn".

Ngân Linh hếch mũi lên, nàng quả thực chán ghét đám tú tài chết tiệt này.

"Nếu có ca ca người, chúng ta thà nhảy xuống thuyền bơi về!"

Các Tú tài cười lạnh nói.

"Ac..."

Ngân Linh giả mặt quỷ. Lại nghe anh của nàng trầm giọng nói:

“Chúng ta không ngại đánh cuộc thử!"

“Đánh cuộc thì đánh cuộc!"

Chúng tú tài cũng hoàn toàn chịu đi lá mặt lá trái với Vương Hiền

rôi.

"Nếu có ta, các ngươi sẽ cùng bơi về".

Vương Hiền liệebọn họ một cái, thản nhiên nói:

"Không có, ta bởi vẻ".

“Chúng ta nhiều người như vậy, người lại chỉ một người, không công bình!"

"Ta trần truồng bơi".

Vương Hiền lộ ra bản sắc nói.

Các nữ quyền cười ha hả không ngừng, các Tú tài nghe, đã tới người thứ tám, vẫn không có người Phủ Dương, liền có người nhịn không được nói:

"Được, một lời đã định!"

“Một lời đã định!"

Vương Hiền gật đầu, mọi người đều dòng tai lên, lắng nghe hai vị cuối cùng.

"Vị thứ chín, huyện Vu Tiểm Chu Dịch tướng công!” "Còn một vị cuối cùng". Các Tú tài trào phúng nhin Vương Hiền nói: "Chắc hẳn không phải là áp tư thì không ai có thể hơn nhi?" "Ừm".

Vương Hiền khẽ gật đầu.

"Đem thuyền nhổ neo đi".

“Cũng không sợ gió to đau đầu lưỡi.."

Chúng tú tài cười rộ lên không chút cố kỵ.

Tiếng cười chưa dứt, đã nghe các sai dịch trên thuyền lâu, cao giọng xướng tên cuối cùng:

"Vị thứ mười, lệnh sử huyện Phú Dương Vương Hiền!" "ách. . ." a

Tiếng cười dừng lại, cả đám tú tài cá kinh không ngậm miệng được, các nữ quyến cảng rớt cằm đầy đất, chỉ có tiêu Ngân Linh ở đó nhảy tưng tưng, hoan hô:

“Thắng, tháng rồi sao!"




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch