Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 170: Trở về (1)

Chương 170: Trở về (1)


Chiết Giang Đề Học Đạo, tương đương với cục trưởng cục giáo dục tỉnh Chiết Giang, Vương Hiền không biết cả đám cán bộ lớn như vậy, tại sao lại quan tâm con tôm nhỏ thế này đến vậy.

UUHU Nghĩ như thế đã nói lên hắn vẫn chưa hiểu quan văn và giới văn hóa triều Đại Minh, một thi nhân có thể được có thể được Hộ Quảng tán dương như thế, tất nhiên danh dương thiên hạ. Nhưng hắn thân phận tư lại, nhất định khiến đám sĩ phu cảm thấy đủ loại khó chịu không vui.... Suy nghĩ lại thì, triều Đại Minh thi nhân tốt nhất, không ngờ không phải là người đọc sách, mà là một tiểu quan lại thô tục thấp kém, chuyện này đối với người đọc sách của triều Đại Minh, có biết bao nhiêu trào phúng dây?

Lúc này chỉ có một biện pháp, có thể làm cho sỉ lâm cảm thấy thoải mái, chính là để hắn từ thanh sam biến thành lan sam (áo dài), từ thư lại trở thành kẻ sĩ, thì có thể khiến cho tất cả đều vui vẻ. Mà Từ để học một tay thúc đẩy thành việc này, cũng sẽ nhận được danh tiếng "Tuệ nhẫn nhận châu, không bám khuôn mẫu chọn người tài", đây chính là liều thuốc bổ Đề Học Đạo cần có nhất... Chuyện này nếu làm tốt, Từ để học được ích lợi không nhỏ.

Từ đề học nắm quyền việc học một tình, với hắn mà nói, chỉ là việc nhỏ không đáng kể đến mà thôi, nếu như không có hiệu quả, cũng chẳng có tổn thất gì đáng nói. Một bàn tỉnh, đơn giản chỉ cần tốt! Vậy nên hắn

mới sẽ hạ thấp thân phận, đến bắt chuyện với Vương Hiền.

Vương Hiền không biết rõ suy tính của Từ đề học, nhưng hắn biết đối phương chắc chắn nhìn trúng "Thi tài của mình... Nhưng chuyện nhà minh nhà mình biết, hắn liệu có thể ăn được mấy bát cơm khổ chứ? Cho nên được người rửa mắt mà nhìn, đó đều là công lao của Đường Bá Hổ! Nhưng thỉ từ Minh Thanh nổi danh vốn là không nhiều lắm, hắn có thể

nhớ kỹ lại càng ít hơn, tượng gỗ đứng nơi chót vót còn có thể giả thần lộng quỷ, nếu như thật sự lãn lộn trong giới văn nhân, chưa đến vài ngày

không phải liền bại lộ nguyên hình sao?

Chuyện xưa Thương Trọng Sinh hắn biết rõ, tiểu tử kia không phải là ví dụ người xuyên không làm kẻ chép văn thất bại sao? Quả thật có kỷ ngộ nhất định phải nắm bắt, nhưng còn có câu “Kỳ ngô luôn dành cho người có chuẩn bị, bản thân còn chưa chuẩn bị thật tốt, tùy tiện bay cao bay xa, tám phần phải trộm gà không được coi mất nắm gạo...

Vương Hiền không có bị chuyện tốt đột nhiên xuất hiện làm cho đầu óc choáng váng mê muội, hắn trước sau ghi nhớ Ngụy tri huyện mới là chỗ dựa của mình, ôm chặt cái chân tuổi trẻ tràn đầy hứa hẹn, bản thân đồng dạng có thể đạt được mong muốn, đơn giản chính là chậm một chút vất vả một chút mà thôi, nhưng yên tâm.

Đương nhiên hắn cũng sẽ không ngốc đến không biết điều, cho nên hắn không có cự tuyệt ý tốt của Từ đề học, chỉ là tìm một lý do chính đáng, đem thời gian từ chức kéo dài đến nửa năm sau, Quý nhân đều là người mau quên, phông chừng nửa năm sau. Từ để học tám phần đã quên chuyện này... Từ để học sau khi rời đi, một đám sinh đô đều khó có thể hiểu nổi nhin Vương Hiền, một người ngồi ở bên cạnh hắn lắc đầu thở dài nói:

"Cơ hội tốt thật nhiều, để người bỏ lỡ rồi..."

"Huynh đài lời này sai rồi."

Vương Hiền nghiệm mặt nói:

"Vương mổ thâm thụ đại ấn trị huyện, sớm lập chí dốc hết sức lực đền đáp. Tại hạ mặc dù không phải người đọc sách, nhưng cũng biết Thánh Nhân việt "Có đâu mới có đuôi, làm sao có thể nửa chừng bỏ dở, vong ân phụ nghĩa?"

Chúng sinh đồ nghe vậy nghiêm nghị nói: "Trọng Đức nói phải lắm!" Theo bọn họ, đây đúng là một tiểu quan lại đáng tán thưởng nhất...

"Hổ thẹn rồi, so với Vương huynh đệ, ta đúng là uổng công đọc sách Thánh Hiền.".

Sinh đồ kia về mặt càng thêm kính trọng nói:

"Tại hạ Chu Dịch tự Bất Nan, sau này nhất định phải thăm hỏi nhiều

hon."

"Vinh hạnh đến cực điểm."

Vương Hiền nhỏ giọng cười nói:

"Nếu Chụ huynh đã rảnh rỗi, có thể đến Phủ Dương dạo chơi một chuyến, cảnh đẹp Sông Phủ Xuân đứng đầu thiên hạ, còn có cá sông Phú Xuân, bảo đảm khiến Chu huynh hài lòng."

Chúng sinh đồ nghe vậy cười nói:

"Chẳng lẽ chỉ mời Chu Bất Nan, không mời chúng ta?"

"Chư vị muốn đến, tại hạ bất cứ lúc nào cũng cung kính chờ đợi."

Vương Hiền cười nói:



"Chỉ mong được hân hạnh đón tiếp chư vị, chẳng qua sợ chậm trễ việc học của mọi người."

"Chút thời gian ấy vẫn có mà."

Chúng sinh đồ cười nói. Bọn họ cũng ý thức được, thân phận của minh và các lão đại nhân khoảng cách quả thật quá xa vời, trừ phi giống như Vương Hiền, người ta chủ động cùng hắn nói chuyện, bằng không căn bản không thể nào lôi kéo làm quen. Vì vậy thu hồi lòng nịnh nọt, bắt đầu trò chuyện với nhau, lập tức cảm giác thoải mái rất nhiều.

Vui vẻ trò chuyện trong chốc lát, Chu Dịch kia thấp giọng nói:

"Cũng không biết tiểu tử bị đánh kia thế nào rồi?"

"Phải đó, xuống tay đủ nặng."

Mọi người xì xầm to nhô nói: "Thật lo lắng đánh hư mất hắn..."

"Nhỏ giọng một chút, đừng để người khác nghe thấy."

Có người nhát gan vội ngăn cản nói:

"Ngay cả chúng ta cũng đánh nữa đấy." Đang lúc nói chuyện, chỉ thấy Vương Hiền đứng lên, mọi người hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"

"Đi xem hắn."

Vương Hiền nói xong chấp tay chào mọi người, liền đi xuống cầu

thang.

"Lá gan ghê gớm thật."

Nhìn bóng lưng của hắn, đám tú tài lắc đầu thở dài. Thuyền lầu này thế nhưng là địa phương tụ họp của các đại lão gia Chiết Giang, chưa được cho phép, bọn họ cũng không dám đi lại lung tung khắp nơi, lờ như đi sai bước nhầm đường thì làm sao bây giờ?

Nhưng kỳ thật bọn họ suy nghĩ quá nhiều rồi, Vương Hiền xuống lầu hỏi, liền có người dẫn hắn vào một khoang thuyền, nhìn thấy Vu Khiểm đang thất thần ngồi ở trên giường, nữa bên mặt sưng húp thành cái bánh xop.

"Thoa đã một lát sẽ cảm thấy thoải mái hơn chút."

Vương Hiền thấy trong lọ đồng đầu giường là khối đá, liền gắp máy khối ra ngoài, dùng vải xô bọc lại, áp vào trên mặt của Vu Khiêm.

"Người ta cũng chuẩn bị xong cho ngươi rồi."

"Ay..."

Vu Khiểm đau đến hết ngược vài ngụm lãnh khí, lúc này mới lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn Vương Hiền nói:

"Vương huynh."

"Bị thương có nặng hay không?" Vương Hiền kéo cái ghế, ngồi ở bên cạnh hắn nói.

"Vẫn không sao."

Vu Khiểm nhỏ giọng nói: "Chỉ là mặt xưng phủ thôi."

"Nhìn thấy rồi."

Vương Hiền ha ha cười nói: "Sao vậy, sợ rằng sẽ hủy dung sao?"

"Không phải."

Vu Khiểm lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Thực sự không ngờ được, tấn Xung Vương lại bá đạo như vậy.”

"Tú tài gặp phải binh linh, có lý nói không được."

Vương Hiền cười nói:

"Lần sau học cách ngoan ngoãn một chút là được rồi."

"Ngươi cũng cảm thấy ta sai rồi sao?"

Vu Khiểm chán nản nói.

Vương Hiền im lặng, hồi lâu sau mới nói: "Đi thôi, ta đưa người trở lại." op "Ta sai ở đâu chứ?"

Vụ Khiêm ngẩng đầu lên, một mặt trợn lên đến mức tròn xoe, một mắt nheo lại thành một đường thẳng, tuy rằng buồn cười, nhưng khó tién nghiêm túc.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch