Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 171: Trở về (2)

Chương 171: Trở về (2)


"Làm gì có đúng với sai ở đây chứ? Có câu là "Thà bị gây chứ không chịu cong”.”



Vương Hiền nhàn nhạt nói:

"Ngươi không muốn củi đầu ở trước mặt cường quyền, vậy thì phải chuẩn bị thật tốt để bị gẫy bị nhục bị chặt đầu."

Sắc mặt Vu Khiểm càng thêm ngán ngẩm:

"Chẳng lẽ thà bị gây chứ không chịu cong không đúng sao?"

"Ngươi phải phân là chuyện gì.".

Vương Hiền đầu đầy mồ hôi, không ngờ mình lại bắt đầu giáo huấn anh hùng dân tộc rồi! Liệu như vậy có được không? Nếu như đem hài tử ngoan hiền này dạy cho hư hỏng, sau này không có người đứng ra cứu quốc cứu nguy, tội lỗi này thế nhưng lớn lắm đó! Ho khan hai tiếng, Vương Hiền quyết định vẫn là không mang suy nghĩ tầm thường, truyền thụ cho thiếu niên nói:

"Chuyện liên quan đến quốc gia đại sự, đương nhiên phải thả cong không gây."

"Ý nằm ngoài lời, tiểu tiết có thể tuỳ cơ ứng biến sao?"

Vu Khiểm cau mày nói:

"Nhưng mà giữa lớn và nhỏ làm sao có thể phân chia được? Trong một ngày bình thường người người tòng quyền ở khắp nơi, khi gặp phải đại sự, thật sự có thể đáng tin sao?"

"À thì..."



Vương Hiền phát hiện, bản thân thật sự là lo nghĩ nhiều rồi, Vu thiếu bảo là loại người đã được định sẵn phải thay đổi thế giới, làm sao có thể bị hai cầu ba lời của mình liên thay đổi? Hắn bền không tiếp tục nói thêm, đứng dậy bảo:

"Đi thôi, ta đưa người quay về."

Hắn đã hỏi sai dịch trên thuyền, bọn họ có thể rời khỏi bất cứ lúc nào.

Vu Khiêm yên lặng đứng dậy, cùng hắn đi ra khoang thuyền, đột nhiên nói:

"Vương huynh, ta có thể ngồi thuyền của người quay về được không?"

"Tất nhiên được."



Vương Hiền biết, hắn là không còn mặt mũi nào nhìn đám đông môn kia, khẽ gật đầu, cùng hắn đi lên thuyền nhỏ, nhưng khắp nơi không tìm được thuyền hoa treo đèn lồng "Lý gia Phú Dương".

Khi người chèo thuyền đang sốt ruột, Vương Hiện đột nhiên nghe được tiếng gọi thanh thủy của Ngân Linh: "Ca, ca..."

Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy nàng cùng Lâm Thanh Nhi ở trên một con thuyền nhanh đang vẫy tay với mình. Vội vàng bảo người chèo thuyền áp sát lại gần, Vương Hiền cùng Vu Khiểm lên thuyền của các nang

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Bọn họ chở không nổi nữa..."

Ngân Linh bĩu môi, mặc dù bị người đuổi xuống thuyền, nhưng giống như một con công nhỏ đắc ý nói:

"Sợ đại ca để cho bọn họ bơi về mất! Lý Ngụ kia kêu chiếc thuyền này cho cho ta cùng tỷ tỷ, thì chạy đi trước mắt rồi."

Nói rồi khó hiểu bảo:

"Ơ, Nhị ca, người này là ai vậy, thật đáng thương nha..."

"Ách, người vừa rồi đã gặp qua đó."

Vương Hiền quay đầu nhìn lại, thấy Vu Khiểm nửa bên mặt sưng tấy, mức độ nhận ra quả thật không cao.

"Tại hạ Vũ Khiêm."

Vu Khiểm dùng tay áo che nữa bên mặt nói.

"Chết khiếp."

Ngân Linh áp sát lên trước, trừng lớn mắt quan sát nói: "Ngươi làm sao lại trở nên như vậy? Té đầu sao?"

"Đúng, đúng..."

Vu Khiểm trong lòng tự nhi, cái này không xem như là nói đổi chứ?

"Ta thấy giống như bị người đánh thì đúng hơn."





Ngân Linh lại có kết luận mới.



Vu Khiêm cung không biết tại sao phải xấu hổ, đỏ mặt nói:

"Không, là té."

"Té đến mức này đúng là không dễ nha."

Ngân Linh nịnh nọt nói:

"Ngươi qua thật có bản lĩnh."

"Đi chỗ khác chơi đi."

Vương Hiền đá cục cưng hiếu kỳ sang một bên, nói với Vu Khiêm:

"Quay về cử dựa theo tình hình mà nói là được rồi, chuyện này không dọa người."

"Ừm."

Vu Khiêm khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào. Thấy tiểu nha đầu kia nhìn chằm chằm vào mình, hắn ra sức đem mặt che vào trong bóng râm, không muốn bị nhin thấy.

Đển hoa cảng để Vu Khiểm đi xuống, hai người chắp tay từ biệt. Sau khi lái thuyền, Ngân Linh lớn tiếng nói:

"Dùng trứng gà luộc lẫn một hồi, có thể giảm sưng tan máu bầm..."

"đa tạ"

Vu Khiểm gãi gãi đầu, vẫy tay, ở bến tàu đứng rất lâu.

Thuyền lại chạy về hướng của Vũ Lâm, ở đó có thể bắt thuyền đêm quay về nhà. Mái chèo khua nước, thuyền đầy sóng, đem hào nhoáng ổn ào của đêm Thượng Nguyên dần dần quăng ra sau đầu, mệt mỏi cũng dâng lên.

Ngân Linh dựa vào bên người Vương Hiền ngủ say, Lâm Thanh Nhi tựa vào một bên khác của hãn, gió đêm hơi se lạnh, gần kể mới sẽ cảm thấy ấm áp. Lâm Thanh Nhi cũng không nói chuyện, vầng trán kề sát trên bả vai Vương Hiền, nhìn hồ Tây Từ càng ngày càng xa, trong ánh mặt nhộn nhạo mim cười hạnh phúc.

Cũng không biết nghĩ đến cái gì, năng đột nhiên đưa tay ở bên sườn Vương Hiền véo nhẹ một cái, khiến Vương Hiền cũng đang suy nghĩ tâm sự thoảng giật mình.

"Đáng ghét, hại người ta la lối om sòm cùng với cả đám nam nhân thôi."

Lâm Thanh Nhi oán trách mắng, nói là làm nũng thì càng đúng hơn.

"Khụ khụ."

Vương Hiền cười khổ nói:

"Kỳ thực Lý Ngụ kia nói rất đúng, nhiều nhất chính là uống say..."

"Là ta không đúng, sau đó người lên thuyền, ta mới hiểu được, người là trạch tâm nhân hậu, là muốn cho bọn họ xả giận, hóa giải oán khí của bọn họ."

Quả nhiên là tình nhân trong mắt biến thành Tây Thi, trong mắt Lâm Thanh Nhi xem ra, biểu hiện vô năng của Vương Hiền, càng trở thành "Trạch tâm nhân hậu.

“Về sau ta sẽ không tự ý tùy tiện...”

Vương Hiền đầu đầy mồ hôi, rõ ràng là ta bị đùa giỡn đến điên đảo được chưa? Chỉ là hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, không thể phát tác đó thôi.

"Ngươi nhắm mắt lại..."

Lâm Thanh Nhi đột nhiên thẹn thùng nói.

Vương Hiền cho rằng nang muốn hôn, vội vàng nhắm mắt lại, nào biết đợi nửa ngày, cung không đợi được môi thơm người đẹp. Mở mắt vừa nhìn, đã thấy nang từ trong tay áo ra mò ra chút điểm tâm...

Thấy hắn mở mắt, Lâm Thanh Nhi ngượng ngùng nhỏ giọng nói:

"Phỏng chừng người ở trên thuyền lâu cung ăn không đủ no, ta, thừa dịp người khác không chú ý, lấy cho người một chút đồ ăn..."

"Xém chút nữa thì quên mất "

Vương Hiền vỗ đầu một cái, cung từ trong ngực mò lấy ra vài thử, một chút điểm tâm dùng khăn tay bọc lại, nhỏ giọng nói:

"Đây là đồ ăn trên yến tiệc các đại lão gia ăn, chúng ta thấy đều chưa thấy qua, mau mau nếm thử..." .

Ánh trăng rạng ngời soi sáng vạn vật, thân ảnh của hai người hợp lại thành một, phản chiếu trên mặt nước hồ Tây Tử này...




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch