Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 177: Cuộc sống gia đình (1)

Chương 177: Cuộc sống gia đình (1)


Trên Phố Nha Tiền từng ngọn đèn sáng rực rỡ, chợ đêm phồn hoa, đương nhiên không cách nào so sánh được với Hàng Châu, Lâm Thanh Nhi vội vàng rút tay ra,

“Huynh đài, chúng ta đi đâu dùng cơm?"

"Vào tiệm này đi."

Vương Hiền dẫn nàng vào một tiệm cơm, cười nói:

"Nồi Tam Tiên của tiệm này là tuyệt vời nhất."

"Người người đều nói Vương quan nhân là người sành ăn quả nhiên không sai."

Vừa thấy đúng là Vương Hiền, ông chủ mập mạp vội vàng từ phía sau quẩy đi ra nghênh đón, mặt cười mở nhăn lại thành từng nếp nói:

"Tiểu nhân lúc làm đầu bếp ở Hàng Châu, ngay cả Nghiệt Thai đại nhân cũng đã nếm qua Nồi Tam Tiên này rồi!"

Hắn là ca ca của Chu Đại Xương bán thịt kia, gọi là Chu Đại Do, ban đầu làm đầu bếp trong một tiệm cơm ở Hàng Châu, về sau gom góp ít tiền, hồi hương mở ra tiệm cơm này. Kinh nghiệm lúc hắn còn ở tỉnh thành nấu ăn tất nhiên được hắn thổi phồng lên gấp mấy lần.

Đúng rồi, tiểu thiếp Như Hoa của Tư Mã Cầu, chính là em gái của hắn và Chu Đại Xương...

“Ngươi đừng có khoác lác."

Vương Hiền ngược lại vạch trần hắn, nói:

“Tết Nguyên Tiêu ta vừa mới gặp Nghiệt Tư đại nhân, người ta nói từ trước đến nay đều ăn chay."

“Tiểu nhân là nói Nghiệt Tự tiền nhiệm...".

Chu là bạn cười hì hì trả lời, hai người cũng cười lên.

Cười xong, Chu lão bản mới Vương Hiền đến một phòng trang nhã ở lầu hai, những người ở đây đương nhiên đều mắt sáng lòng hiểu rõ. Tự nhiên đều nhìn ra Lâm Thanh Nhi là nữ, nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói chuyện với Vương Hiền.

"Ngoại trừ Nồi Tam Tiên, mang lên thêm một ít thức ăn."

Vương Hiền căn dặn:

"Với cả mua một cần rượu Mai từ ở quán bên cạnh."

"Quán bên cạnh đã đóng cửa..."

Hỏa Kể của cửa hàng chỉ ngây ngốc nói.



“Đóng cửa rồi thì không biết gõ cửa sao! Nói với họ Vương quan nhân muốn uống rượu, xem thử họ có dám không bán không!"

Chu Đại Do dùng chân đá Hoa Kế xuống lầu, cười với Vương Hiền nói:

"Tên này mới tới, còn thiếu dạy dỗ."

Sau đó cũng không cần Hóa Kế, tự mình bưng lên nồi lên.

Nổi Tam Tiên chính là nồi lẩu, có điều nổi được làm bằng đồng đỏ, phần đáy nồi lớn chân nồi nhỏ, nắp nồi sáng bóng, hai bên có hai quai cầm bằng đồng. Dưới đáy nồi được nung bằng than trúc đặc sản của Phú Dương. Than trúc này không có khói, tránh được khi nấu khỏi phải có khói bốc ra làm khó chịu.

Chu Đại Do mở nắp lên, bên trong bày ra một tầng thịt gà, một tầng thịt vịt, một tổng thịt heo, cắt chỉnh tề thành từng miếng dài mảnh, xếp chồng lên nhau hết sức xảo diệu, sôi sùng sục ở trong nước nhưng không hề hỗn loạn. Ở ngoài lại có đông duân (măng tương đào vào mùa đồng), nấm hương trang trí, thanh đạm đan xen dung hòa với thịt mờ, đây chính là nét tinh túy của mỳ thực Trung Hoa.

Chu Đại Do lại bưng lên hơn mười mấy loại điểm tâm tinh xảo, lúc này rượu Mai tử cũng đã đến rồi, hai người liền vừa ăn lẩu vừa nhấp nhỉ chút rượu, lại không cần lo lắng về nhà trẻ, uống rượu nhiều sẽ bị lão nương măng, quả thật là vô cùng vui sướng.

Sau khi ăn uống no say đi xuống lầu, Vương Hiền cười nói với Chu Đại Do hỏi:

“Bao nhiêu tiền?"





Chu Đại Do luôn miệng cự tuyệt nói:



"Tiền bạc gì chứ, quan nhân tới quán nhỏ này ăn cơm đã là phúc cho quán rồi."

"Vẫn nên phải đưa tiền chứ."

Vương Hiền lấy từ trong tay áo ra một xấp tiền giấy, cười nói:

"Một con ngựa là một con ngựa, ngươi nếu như không chịu lấy tiền, lần sau ta sẽ không đến nữa."

"Sao ngài lại nói vậy chứ..."

Chu Đại Do đành phải bất đắc đi nhận lấy tiền. Sau khi tiễn Vương Hiền đi xa trong lòng măng thầm, ngươi bớt giả vờ thanh liêm đi, ngày mai ta phải đưa thêm cho ngươi không nói, còn phải đút lót cho bọn thủ

vệ.

Đi xa, Lâm Thanh Nhi đột nhiên mỉm cười nói:

“Còn tưởng rằng người muốn làm Bá Vương ăn không trả tiền chủ, cuối cùng vẫn trả tiền nhỉ."

“Đây không phải là do tỷ tỷ dạy bảo sao."

Vương Hiền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng nói:

"Phải thưởng cho ta ra sao đây?"

“Ngày mai làm cho ngươi một bữa sáng thịnh soạn được không..."

Lâm Thanh Nhi cười nói.

“Ách... Thật tốt quá..."

Vừa nghĩ tới món ăn vừa đen vừa không biết nó là cái gì của Lâm Thanh Nhi, dạ dày Vương Hiền liền bắt đầu đau. Nhưng vì không làm tổn thương nhiệt huyết tinh thần phấn đấu của nàng, hắn cảm thấy nên yên lặng chịu đựng thì hơn.

Hai người bận rộn một ngày, nhưng về nhà định tắm thì đều ngây người, không có nước nóng làm sao tắm rửa đây? Thường ngày Vương Hiền đều đến nhà tắm, thật cũng không thấy bất tiện, nhưng bây giờ thứ nhất nhà tắm đã đóng cửa, thứ hai cùng không có nhà tắm nữ, chỉ có thể tắm rửa ở nhà...

Sau một lúc đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ, Vương Hiền vỗ đùi nói:

“Nấu nước!"

Trong sân có cái lu nước, đã được Nhị Hắc đổ đấy. Trong bếp còn có tro tàn, dựa theo biện pháp của đại thầm béo thêm củi vào đun, Lâm Thanh Nhi nhè nhẹ thổi ống gió, quả nhiên lửa càng ngày càng cháy to, đỏ rừng rực ánh đỏ cả khuôn mặt của hai người.

Hai người giống như mấy đứa nhỏ liên hoan hô lên.

Để Lâm Thanh Nhi trồng lửa, Vương Hiền đi Tây phòng tìm một thùng tắm. Nhà hắn tuy nhỏ, nhưng tất cả đồ dùng trong nhà đều là mua thứ tốt nhất của huyện Phú Lương, hơn nữa còn là hàng mới nhất. Thí dụ như thủng tâm này chính là được chế từ gỗ thông sau khi đôn mang đi hong khô mà thành, hầu như không có tì vết gì, Vương Hiền dùng nước lạnh chà sạch sẽ, đặt ở nhà chính. Lúc này nước cũng đã đun xong. Vương Hiền cách lên một thùng đồ vào, một làn hương gỗ thông tỏa ra ngào ngạt.

Lại đổ thêm một thùng nước nóng với một thùng nước lạnh, đưa tay thử một chút thấy nước đã ấm, hắn kéo dài giọng nói:

"Nương tử có thể vào tắm được rồi."

Lâm Thanh Nhi đã chuẩn bị xong xiêm y để tắm rửa, đỏ mặt đầy Vương Hiền đi ra, chốt cửa lại nói:

“Không được nhìn lén."

Vương Hiền bị giam ở ngoài phòng, chị thấy ngọn đèn đem bóng hình mỹ nhân phác họa lên cửa. Nàng nhẹ nhàng cởi áo tháo thắt lưng, nhất cử nhất động đều nhìn thấy rõ ràng, rồi lại như cái gì cũng nhìn không thấuGấp đến độ làm cho hắn vò đầu bứt tai, tìm khe hở cửa sổ ở khắp nơi, đáng tiếc trước kia bởi vì muốn nịnh nọt hắn, ra sức mời thợ

mộc làm cửa sổ vừa dày vừa nặng, cả một khe hở cũng không có.

Vương Hiền lại nghĩ tới một màn hay thấy trên ti vi, vội dùng miệng thấm nước bọt lên tay, dùng hai ngón tay đâm vào lớp vải mỏng. Nào ngờ vài này đặc biệt dây, căn bản là chọc mấy cũng không thủng...




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch