Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 178: Cơ hội tốt (1)

Chương 178: Cơ hội tốt (1)


Sáng sớm hôm sau, mang theo một đêm không ngủ ngon giấc củng với một bụng chứa đầy thứ gì đen thui không rõ tên đó, Vương Hiền nhờ phạc đến nha môn để họa mão tập trung ở nha môn.

Uilyen Một đám thủ trưởng đồng nghiệp, nhìn thấy mặt hắn trong ánh mắt đều mang theo vài phần cười dâm đãng ở lại chỗ này có điểm không tốt là ngươi có động tĩnh gì cũng không giấu nỗi mắt người khác...

Không ít đám bằng hữu xấu xa để ý tới thân phận của hắn ý vị thâm trường nói:

“Tuổi còn trẻ kiềm chế kiềm chế chút nha, không thì tương lai sớm

già..."

Khiến Vương Hiền buồn bực chết mất, nếu là hắn đã ăn được thì còn đỡ đi đằng này Lâm tỷ tỷ làm gì cho hắn cơ hội đó chứ?

Đợi đến khi bài đường. Vương Hiền đang định theo dòng người đi ra, người hầu của Ngụy Tri huyện gọi hắn lại:

“Tự hộ, lão gia ở Thiêm Áp phòng chờ người"

"Ừm..."

Vương Hiền một thân y quan, không có giống bình thường vội vã chạy tới mà ngược lại không chút hoang mang chậm rãi như đi dạo, tản bộ đến Thiên Áp phòng gặp Ngụy Tri huyện.

Lần này, hắn bận rộn chuyện nhà cho nên không có tới cửa nha môn. Đây đương nhiên không phải là vò me chang sợ nứt mà là mà là một loại sách lược, một loại thái độ.

“Không biết Đại lão gia gọi tiểu nhân có gi căn dặn?"

Sau khi làm lễ, Vương Hiền cung kinh hỏi.

“Ha ha, so với vị sư đây vẫn còn hăng hái lắm nhi?"

Ngụy Tri huyện vốn định dạy bảo hắn một trận cho hả giận, nhưng thấy hắn như vậy lại cảm thấy căng thẳng trong lòng, nhất thời ngữ khí chậm lại nói:

"Nếu không gọi chắc ngươi cũng sẽ không tới đầu nhi?"

“Lão sư đã căn dặn, không cho phép đệ tử bước vào phía sau nha môn một bước."



Vương Hiền đáp.

Tuy rằng là bộ dáng oan ức nhận hết mọi lỗi lầm, nhưng tốt xấu gì cũng đã sửa đổi cách xưng hô.

"Đó chỉ là lời nói lúc tức giận."

Ngụy tri huyện thể mà lại mềm lòng, nhẹ nhàng nói:

"Là do vi sư không biết sự tình đã mắng oan ngươi."

“Đệ tử không dám.". Vương Hiền cũng biết mọi việc tốt đẹp rồi.

“Được rồi, không không nói chuyện này nữa."

Ngụy Tri huyện cười híp mắt đứng lên đứng lên, lấy một phần công vẫn đã đóng dấu của Lại bộ đưa cho nói:

“Uỷ dụ của tư lại độ phòng đã đưa xuống."

“Đa tạ Lào sư đã hao tâm tôn trí."

Vương Hiền nhìn thoáng qua cũng không thấy vui vẻ bao nhiêu.

"Ai..."

Ngụy tri huyện thở dài, ngồi xuống bên cạnh hắn nói:

“Vi sự biết rõ ngươi bây giờ danh khí lớn rồi, tầm mắt cũng mở rộng hơn nhiều, đã không còn xem trọng chức tư lại nho nhỏ này nữa."

“Lào sự hiểu lầm rồi."

Vương Hiền nghiêm mặt nói:

“Đệ tử nếu là người như vậy, đã không từ chối hảo ý của Từ Để Học. Đệ tử mặc dù cũng hi vọng cá chép vượt vũ môn, nhưng Lão sư đối với đệ tử ân nặng như núi, ta cam tâm tình nguyện vì Lão sư mà ra sức làm

Vhóm



việc.

Ý của hắn đúng là thế này, ta quả thật không yêu thích gì công việc tư lại nho nhỏ này, nhưng ta là người có ân tất báo, vẫn sẽ làm trầu làm

ngựa cho người như cũ. Nghe xem, quà biết nói chuyện đúng không!

Đối đãi với cấp trên cũng không nên luôn luôn nghe lời khuất phục, nếu cứ như vậy hắn cần bạn sẽ không tôn trọng người, chỉ biết đem người trở thành một thứ công cụ, dù ngươi có bỏ ra bao nhiều sức lực hãn cũng sẽ không cảm kích, phiền toái lại bắt người chịu tội thay... Khi xác định đối phương đối với người đã hình thành thói quen ỷ lại, hơn nữa bản thân không thể thay đổi được, có thể lúc thích hợp biểu lộ một chút cảm xúc tâm tình, để người ta ý thức được, ngươi cũng là một người có tôn nghiêm, nếu không có sự tôn trọng thì ngươi có thể nghĩ cách thăng chức lên cao chứ không phải mài treo cổ trên thân cây là hắn.

Chỉ có như vậy, cấp trên mới có thể nhìn thấy giá trị của ngươi, nếu hắn xác nhận người là không thể thay thế nhưng lại có thể đi mất, tất nhiên sẽ phải điều chỉnh thái độ đối với người. Cho dù là giả vờ tôn kính, đối với người cũng là vô cùng tôn trọng... Bởi vì chỉ có cho người sự tôn trọng đầy đủ hãn mới có thể không hổ thẹn với cái giá mà người đã giao ra, còn thật sự suy nghĩ lo lắng làm sao hồi báo cho ngươi. Nếu không người vĩnh viễn chỉ là một cái hố xí!

Dĩ nhiên đối với người mới mà nói, trước tiên phải tranh thủ để được làm công cụ của cấp trên đà rồi có gì nói sau... Bởi vì phần lớn ở trong mắt cấp trên, ngươi căn bản là không đáng giá một đồng, có cái rắm gì mà kiêu ngạo?

Quoo

riven

Vương Hiền rất rõ ràng tầm quan trọng của mình đối với Ngụy Tri huyện. Toàn bộ chính vụ của huyện đã có bày phân là ở hộ phòng, việc

hộ phòng nếu giao cho người không thân thuộc với mình Tri huyện sẽ gặp phiền toái vô cùng lớn. Trái lại nếu như là một tư hộ đắc lực xử lý chuyện hộ phòng chinh chỉnh tề tề, Tri huyện sẽ vô cùng nhẹ nhôm, thậm chí đúng là không làm gì mà vẫn yên ổn.

Vương Hiền tự tin, trong triều Đại Minh này tìm không được một tư hộ nào so với mình vĩ đại hơn ưu tú hơn. Huống hồ ngoại trừ chức vụ này của mình, hắn vẫn là người đa mưu túc trí nhất của Ngụy Nguyên, trừ phi Ngụy Tri huyện điên rồi mới có thể không để ý đến mặt mũi của hăn.

Huống chi, trên đầu của hắn còn có danh hiệu "Giang Nam đệ nhất Lại”do Chu Nghiệt Đài ban tặng, còn có hào quang "Đại thi nhân” được Hồ học sỉ ban thêm, hoàn toàn không phải là Ngô Hạ A Mông như ngày xưa nữa, hoàn toàn có tư cách nhận được tôn trọng! (Ngô Hạ Á Mông - Danh tướng Lã Mông nước Ngô thời Tam Quốc)

“Ngươi đừng nghĩ rằng ta thu người làm đồ đệ là vì muốn sai bảo

ngươi."

Thái độ Ngụy Tri huyện quả nhiên có biến hóa, nói với Vương Hiền đầy vẻ thấm thía:

“Vị sư là yêu thích người. Người tuổi còn trẻ mà đã thông minh, còn tài hoa, chăng qua là ít đọc sách mà thôi. Vị sư đời này việc gì cũng không biết, chỉ biết đọc sách mà thôi. Ngươi nếu là có lòng muốn tham gia khoa cử, vị sư tất nhiên sẽ dốc lòng giúp đỡ. Nếu chi say mê thơ văn, muốn làm nha sĩ, ngươi cũng không cần kêu ta là Lão sư nữa, chúng ta dùng thân phận bằng hữu mà thơ rượu phụ xướng, chẳng phải nhanh hơn sao?"

“Học sĩ vẫn có thể có hy vọng, còn có thể đạt được công danh tú tài."

Nghe ra Ngụy Tri huyện đây là muốn giúp hắn lấy được công danh, Vương Hiền tất nhiên không thể tiếp tục làm bộ làm tịch, thành thành thật thật nói:

“Đáng tiếc chỉ mới biết qua "Tứ thư", ngay cả ghi chép của "Chu Tử”cũng chưa học xong, không dám làm trễ nãi thời gian của Lão sư."

"Cũng không tệ lắm rồi."

Ngụy Tri huyện trầm ngâm nói:

“Nhưng người chở xem thường tú tài. Muốn được quốc gia ghi danh cũng phải từ học trò nhỏ lên tú tài, từ tú tài lên cử nhân, cử nhân lên tiến sĩ, từ tiến sĩ mới lên hàn lâm. Tú tài mặc dù là bước đầu tiên, nhưng bước đầu tiên này lại là bước khó khăn nhất, nhất là ở một nơi nhiều người đọc sách nhất như Chiết Giang đây."

"Dạ"

Chuyện như vậy Vương Hiền cũng không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể lo lắng lắng nghe.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch