Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 228: Tức giận (2)

Chương 228: Tức giận (2)


Nhìn thấy làm đại lão gia tức giận thành ra thế này, các lão nhân trong lòng lo sợ, quỳ xuống dập đầu, miệng nói có tội.

"Tất cả đứng lên, mời ngồi xuống trong Nguy trì huyện nằm nghiêng trên giường, uể oải rũ rượi nói:

"Các vị có tội gì?".

"Làm lão phụ mẫu tức đến sinh bệnh...".

Các lão nhân lo sợ nói.

"Ta không hề tức giận, chỉ là quá mệt mỏi mà thôi."

Ngụy tri huyện lại không thừa nhận, nhàn nhạt nói:

"Mời các người đến, cũng không phải vì khởi binh hỏi tội, mà là thẳng thắn công bằng nói chuyện, bồn huyện rốt cuộc có chỗ nào làm không được chu đáo, để các người mong nhớ trị huyện tiền nhiệm đến như vậy?"

"Chuyện này..."

Thấy các lão nhân ngập ngừng, Ngụy tri huyện nói:

"Chúng ta chỉ là trò chuyện. Mang ta thành cái gì cũng đều không sao cả, ta tuyệt đối sẽ không tính toán với các người."

"Vậy thì to gan mở lời..."

Các lão nhân mới cẩn thận mở miệng nói:

"Thật ra bọn họ đều nói, trong lòng lão phụ mẫu không có con dân của hắn, chỉ nghĩ thăng quan phát tài..."

Trong mắt Ngụy tri huyện, lóe lên lửa giận nghi ngút. Khó khăn lắm mới miễn cường đè nén xuống nói:

"Tại sao nói như vậy?"

"Bọn họ nói, huyện khác đều là để ý dân chúng bổn huyện trước, còn như nạn dân huyện khác chỉ cần không đói chết là được, chỉ có huyện Phú Dương chúng ta, là để ý những người huyện khác kia trước. Những dân chúng bồn huyện như chúng ta đây, ngược lại trở thành mẹ kể nuôi con chồng!"

Các lão nhân càng nói càng tức giận, sợ hãi lúc ban đầu không còn sót lại chút gì:

"Bọn họ nói, Đại lão gia đây là vì nịnh nọt cấp trên, mục đích hiển nhiên là thăng quan!"

Sắc mặt Nguy trì huyền tái nhợt nói:

"Vậy còn phát tài kia từ đâu mà có?"

"Đương nhiên một vạn mẫu ruộng bậc thang kia."

Các lão nhân đáp:

"Bọn họ nói, trong huyện sở đã chậm chạp không chịu bản đất, là vì không muốn bán rẻ! Đại lão gia vị kiếm nhiều tiền, thà rằng để dân chúng chúng ta nghèo rớt mồng tơi!"

"Đúng vậy, lúc trước không cho dân gian mua bán ruộng đất, không phải là để tránh cho lương thực trong tay đám nhà giàu, rơi vào trong tay chúng ta đó sao?"

"Ha ha..."



Ngụy tri huyện trong lòng dâng lên cỗ bị ai nồng đậm, đối với mấy lào nhân ngu muội này, hắn đều không tức giận được. Thấp giọng hỏi:

"Bọn họ, rốt cuộc là ai?"

"Bọn họ?"

Các lão nhân chậc lười, thấp giọng nói:

"Chính là những người có chút kiến thức."

"Các người bị bọn họ lợi dụng rồi."

Ngụy tri huyện thản nhiên nói:

"Bọn họ là muốn bức ta đi vào khuôn khổ, đem ruộng giá rẻ bán cho bon ho."

"Cho dù bị lợi dụng, chúng ta cũng tình nguyện."

Các lão nhân lại ngoan cố nói:

"Chúng ta chỉ biết là, kho Vĩnh Phong đã trống rỗng rồi, dân chúng chúng ta sắp bụng đói rồi!"

"Ai nói cho các người biết kho Vĩnh Phong trống rỗng rồi hả?"

Ngụy tri huyện âm thanh lạnh lùng nói.

"Bọn họ?"

Các lão nhân nói:

"Chuyện thế này không thể che đậy được."

"Vậy các người biết, lương thực huyện Phú Dương bây giờ, đều đang nằm trong tay ai chứ?"

Ngụy tri huyện đã không còn luồng khí phẫn nộ thương tâm kia nữa, dần dần tỉnh táo lại.

"Bon ho ..."

Các lão nhân sắc mặt chế biến. "Các người biết bọn họ có bao nhiêu lương thực chứ?" Ngụy tri huyện lại hỏi.

Các lão nhân lắc đầu, chuyện này bọn họ làm sao biết được.

"Ít nhất năm vạn thạch."

Ngụy tri huyện bình tĩnh nói:



"Nếu các người đối với mấy con số này không hiểu rõ, ta có thể nói cho các người biết, dung lượng kho Vinh Phong, cũng chính là bảy ngàn thạch."



"Ah, nhiều như vậy?"

Các lão nhân không khỏi âm thầm kinh hãi, bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, thiên tai kéo dài sắp được hai tháng rồi, trong nhà đảm nhà giàu, lại cất giữ lương thực những bẫy cái kho Thường Bình.

"Chiết Giang chủng ta nhiều mưa ẩm ướt, cho nên trong nhà kho tồn lương đều không coi là nhiều, cho nên những lương thực này, không thể nào là bọn họ cất giữ trước đó được."

Ngụy tri huyện lại nói:

"Mặt khác người nào cũng biết, nạn đói vào mùa xuân chỉ là tạm thời. Hơn nữa triều đình miễn trừ thuế lương thực nửa năm nay cho Chiết Giang, như vậy đợi đến khi vụ thu hoạch hè, lương thực tất nhiên đầy đủ."

"Nói cách khác, nạn đói vào mùa xuân nhiều nhất còn lại hai tháng. Như vậy ta hỏi các vị, bọn họ lây năm vạn thạch lương thực cát trong nhà, là có ý gì hả?"

Nguy trì huyện buồn bà nói, hắn cần tuân lời dạy bảo của Khổng Tử, lấy đức báo đức, lấy oán báo oán hạ quyết tâm khai chiến cùng với đám nhà giàu kia.

Đương nhiên không phải là dùng để ăn... Các lão nhân lòng dạ biết rõ, đây là đang đầu cơ tích trữ hàng hoá!

"Bọn họ đang dự định, chở huyện Phú Lương hết lượng, dùng giá tiền cực thấp, thu mua ruộng đất của dân chúng!"

Ngô Vi đứng đầu bên cạnh, lúc này trầm giọng nói:

"Chẳng những là ruộng đất, còn có bất động sản, phân xưởng, một tiền cửa hiệu của huyện thành! Chỉ cần là thủ đáng giá, bọn họ ai đến cũng không cự tuyệt!"

"Suy nghĩ lại đi các vị a."

Ngô Vi nói tiếp:

"Vườn trà trong nhà các người, một mẫu có thể bán ba mươi quan tiền, nhưng bởi vì thời kì giáp vụ (tháng ba ngày tám, thời kỳ giáp hạt, trái cây hạt lúa còn xanh, chưa chín vàng, dễ đói kém), bị người ta nhân cơ hội dùng bốn thạch lương thực mua mất, các người săn lông chấp nhận sao!"

Các lão nhân đồng loạt lắc đầu, nhưng một trong số đó nhỏ giọng nói:

"Không chấp nhận cũng không có cách gì khác, chung quy không thể trơ mắt nhìn người trong nhà chết đói."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người về mặt ăm đạm, một khi đến lúc đó, người là dao thớt, ta là thịt cá, nào có quyền hạn từ chối?

"Bây giờ các vị biết rồi chứ, trước mắt trong khoảng thời gian này là giá lương thực đắc nhất, giá ruộng rẻ nhất."

Ngô Vi cười lạnh nói:

"Đại lão gia nhà ta không phải là tham tài sao, sẽ chọn bán ruộng đất vào lúc này?"

Chủng lão nhân cùng nhau lắc đầu, Tiểu Bàn Tử nói rất đúng, đại lão gia lúc này bán ruộng, chắc chắn không phải vì kiếm tiền.

"Đại lão gia là vị bảo vệ gia nghiệp của các người, mới không cho phép dân gian mua bán ruộng đất, mới lấy quan điền bán ra!"

Ngô Vi phẫn nộ nói:

"Các người hiểu rõ rồi chứ!"




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch