Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 229: Cúi đầu (1)

Chương 229: Cúi đầu (1)


"Nếu Đại lão gia mặc kệ các người, ngài ấy cũng không cần phải hạ lệnh cấm này, để các người mang tổ nghiệp của bản thân, đổi lấy chút ít lương thực cứu mạng kia! Như vậy vừa không đắc tội các người, lại không đắc tội đám nhà giàu kia, còn không tổn hại đến quan phu, cớ sao không làm cơ chứ?"

Ngô Vi tức giận sục sôi nói:

"Nhưng ngài ấy vẫn hạ lệnh cấm này, ngài ấy tại sao phải tự rước phiền toái cho mình? Còn không phải là vì bảo vệ sản nghiệp của các người ư! Các người chẳng những không cảm kích, không ngờ lại còn đầm một nhát sau lưng ngài ấy! Các người còn là con người nữa không, hå!"

Gặp phải lời chỉ trích của Ngô Vi, các lão nhân gia đều trầm mặc. Ban đầu đám nhà giàu thèm muốn ruộng đất của bọn họ, bọn họ tất nhiên cảm thấy tức giận, cũng rất cảm kích Ngụy tri huyện. Nhưng khi bọn họ nghe nói, đám nhà giàu muốn mua, không phải là dân điền mà là quan điền, tâm tình lại bắt đầu có thay đổi.

Dù sao là ruộng đất của quan phu, bán rẻ bán đắt thì có liên quan quái gì đến bọn họ? Cho nên bọn họ không hề chú ý lòng tham không đáy của đám nhà giàu, ngược lại trở thành đồng lõa của đám nhà giàu, bức ép trong huyện mau chóng bán đất đối lương thực!

"Nếu muốn bản quan điền, vậy tại sao chậm chạp không đồng ý?"

Một lão nhân nhỏ giọng nói ra tiếng lòng của bọn họ.

"Dù sao cũng là của những người huyện khác đến khai khẩn, cần gì phải quan tâm đặt hay rẻ...”

"Ngu xuẩn!"

Ngô Vi mắng:

"Những người huyện khác chỉ là thuê nhân công mà thôi! Huyện Phú Dương ta ra tiền ra lương thực, thuê bọn họ khai hoang, đất đã khai khẩn rồi sẽ là của ai hả? Con không phải của huyện Phú Dương ta!"

Đám lão già kia im lặng không nói, trong lòng thầm nhũ dù sao không phải chúng ta...

"Các người cũng biết chi phí mở ruộng bậc thang rất cao. Cho dù lấy phép tính bảo thủ nhất, tiền vốn của một mẫu ruộng cùng hai mươi lượng bạc trở lên, cái này còn chưa tính giá trị bản thân nương ruộng. Những số tiền này nói là huyện nha bỏ ra, nhưng tiền của huyện nha lấy từ đâu hả? Mỗi một văn đều là các người giao nộp lên!"

Ngô Vi trầm giọng nói:

"Còn đám nhà giàu kia đối với ruộng bậc thang đã mở xong, chi bỏ ra bốn thạch rưỡi, những mẫu ruộng còn chưa hoàn công xong kia, càng thấp đến ba thạch! Ngay cả một phần tư tiền vốn cũng không thu hồi lại được, nếu đại lão gia đồng ý, vậy chẳng khác nào đem dự trữ trên bày phần trong huyện, toàn bộ cho không đám nhà giàu kia sao? Nhưng đó đều là hoàng lương các người giao nộp ra đó!"

Đám lão già kia rốt cuộc biến sắc mặt, nếu không có Ngô Vi nhắc nhở, bọn họ tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, đám nhà giàu kia đang biến tướng ngầm tước đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân... Nhưng nếu có thể giải thích đạo lý, cũng sẽ không có ngu dân, vài lão già bảo thủ vẫn chi thấy cái trước mắt nói:

"Phố phường tiêu dân không hiểu đạo lý lớn, chỉ biết là bất kể bán mắc bán rẻ, chúng ta đều chỉ có thể nhận được chút lương thực sống tạm mà thôi!"

"Các người ..."

Ngô Vi tức giận đến nói không ra lời, hắn cũng không thể nói gì hơn. Còn có thể trông cậy vào những tiêu dân chúng này, suy nghĩ thay triều đình thay quan phủ hay sao?

Trong Thiêm Áp phòng một hồi tình lặng, mọi người mới phát hiện Ngụy tri huyện đã im lặng từ lâu rồi, chỉ thấy hắn lẳng lặng nằm ở trên giường, hai mắt tràn đầy bi ai nồng đậm. Ngụy tri huyện rốt cuộc thẩm thía cảm nhận được, hoàng đế Vĩnh Lạc lúc trước nói với hắn câu đó -- làm quan khó, làm quan tốt lại là khó càng thêm khó!

Hắn toàn tâm toàn ý làm quan tốt, hi vọng không thẹn với triều đình, không thẹn với dân chúng, không thẹn với lương tâm của mình. Nhưng mà hắn càng muốn chu toàn mọi cho, lại càng đều không chu toàn nổi .. . Đám dân chúng bồn huyện không hài lòng, bọn nhà giàu không hài lòng, quan viên bên cạnh không hài lòng, đám nạn dân cũng không hài lòng... Đúng là đáng thương đáng tiếc đáng buồn cười thay!

Một hồi lâu sau, Ngụy tri huyện mới khôi phục tinh thần lại, cùng không muốn nhìn những lão nhân này thêm nữa, hắn nhìn xà ngang buồn bã nói:

"Ngày mai bán..."

"Đa tạ đại lão gia!"

"Đại lão gia nhân tử!"

"Đại lão gia Quan Âm tái thế!"

Đám lão già kia lúc này vô cùng hài lòng.

"Đại lão gia ..."

Nhưng Ngô Vi mắt ngân ngấn lệ...

Đợi những lão già kia, hài lòng thoả mãn cáo lui, Ngô Vi mới khán giọng khuyên can Ngụy tri huyện nói:

"Đại lão gia, thật sự đến mức thế này cơ sao?"

"Đạo lý lớn nói một vạn lần, dân chúng không muốn nắm chặt lưng quần với người cũng phí công vô ích."

Ngụy tri huyện ảm đạm nói:

"Đợi sau khi tình hình thiên tai qua đi, bốn quan sẽ dâng thư tự vạch tội..."

"Đại lão gia có tội gì?"

Ngô Vi lắc đầu khóc không ra tiếng:

"Ngài là quan tốt không thể chỉ trích!"

"Ngươi khen nhầm rồi."



Ngụy tri huyện lại khổ sở nói:

"Ta quá thích việc lớn hám công to, lòng dạ quá đàn bà, nếu sớm nghe lời Vương Hiền, chỉ cho dân phu ăn no một nửa, cho dù là nó có bảy phần, cũng không trở thành không đợi hắn quay về được ..."

Ngô Vi im lặng, hắn biết Vương Hiền từng nói, "lấy ngày công thay cứu tế", cứu tế mới là gốc, ngày công chỉ là tránh cho nạn dân ăn không lương thực, khiến cho dân chúng bồn huyện bất mãn mà thôi. Nhưng Ngụy tri huyện hi vọng xuất hiện chiến tích, đem "ngày công" trở thành mục đích, kết quả ruộng bậc thang oanh oanh liệt liệt làm ra rồi, nhưng cũng tiêu tốn quá lớn...

Trong năm tai họa lớn, lương thực chính là tiền vốn, chính là nguồn gốc của lòng tin tưởng, trên con đường Ngụy tri huyện lấy ngày công thay cứu tế đi quá nóng vội, lương thực Lưỡng Hồ vốn dĩ nên đến lại quá hạn, thoáng cái đã không còn tiền vốn, không thể không mặc người chém giết.



Hai người đều hiểu rõ, hi vọng Vương Hiền trở về trong thời gian ngắn là hết sức xa vời, nếu như không muốn làm cho huyện Phủ Dương xảy ra rối loạn, chỉ có nuốt xuống quá đắng lấy giá rẻ bán ruộng này mà thôi...




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch