Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 82: Làm sao chen lên Tư (Lục) (2)

Chương 82: Làm sao chen lên Tư (Lục) (2)


Đang thương tâm khóc lóc, rèm bị xốc lên, một tuần điển lại khác của Hộ phòng, cũng là tâm phúc hắn đe hạt vào đây, nhìn thấy Lý Thịnh khóc đến trước mặt như mưa. Tuân điên lai rùng mình phát run, muối lui ra.



"Chuyện gì?"

Lý tư hộ đã ngồi thẳng người, nghiêng đầu về phía cửa sổ nói,

"Bên ngoài có tin đồn... Đại nhân sắp rời khỏi huyện nha, có phải thật vậy không?"

Tuần điển lại nhỏ giọng hỏi.

"Không sai."

Lý tư hộ nhàn nhạt nói:

"Đại lão gia có bổ nhiệm khác với ta.”

Trong lòng than thở, thời điểm như thế này mới có thể nhìn ra xa gần, không uổng công ta đối với hắn bồi dưỡng một phen, còn biết tới nhìn mặt ta một chút.

"Vậy thì, có phải là nói..."

Tuần điển lại nhỏ giọng hỏi:

"Ai đến thay thế đại nhân?"

"Cút!"



Lý Thịnh nhất thời tức đến sôi gan Còn nghĩ rằng là tốt bụng đến an ủi, hóa ra là lo lăng cái ghế trống này của mình.

"Ngươi tức giận như vậy để làm gì hả?”

Tuần điển lại thể nhưng không như thường ngày răm rắp nghe lời cút đi, mà là không nể mặt nói:

"Ngươi coi ta là chó nhà người nuôi chác? Lúc còn tại vị mặc ngươi hành hạ, xuống đái rồi còn mặc ngươi dày vỏ sao?”

"Ngươi..."

Lý Thịnh tức giận đến suýt nữa thổ huyết.

"Đoản chừng người bây giờ còn không biết, là ai khiến người ra nông nỗi này?”

Tuần điển lại bĩu môi nói:

"Ta cho người biết, là Vương Hiền người xem thường nhất kia."

"Hắn, làm sao có khả năng?"

Lý Thịnh làm sao chịu tin? Nếu như là bị trợ thủ của mình đánh bại, hãn còn có thể dễ dàng chấp nhận được hơn chút. Nếu là bị Vương Hiệu hin xem như phân chó kia, vậy hãn chang phải là ngay cả làm sao cũng không bằng?

"Là Trương Hoa chính miệng nói."

Tuần điển lại nói:

"Hắn nói ngày hôm qua đi thăm hỏi Vương Hiền, tiểu tử kia lấy ra một phần danh sách bên trên là vấn đề khi han kiểm tra đối chiếu sổ sách Vĩnh Lác năm thứ năm phát hiện được. xin hân giao cho tri huyện. Hắn sợ chọc giận Vương Hiền, lại tra ra vấn đề khác, mọi người cùng nhau tiêu tùng. Cho nên tối hôm qua suy nghĩ cả một đêm, ngày hôm nay vẫn là quyết định đại nghĩa diệt thân, bảo vệ mọi người..."

"Phụt..."

Lý Thịnh một ngụm máu tươi, cuối cùng cũng là phun ra ngoài..

Hân làm sao có thể ngờ được, mình trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, ấy vậy ma thua vào tay một tên vừa mới đen nha môn, hơi thừa còn là chính mình tự tay đưa dao cho hắn.

Bí thải của đời người còn gì hơn thế này nữa? Lý Thịnh hai mắt tôi sâm, vừa mềm nhũn co quắp ngồi trên ghế.

"Đại nhân, ngươi không sao chứ?"

Tuần điển lại nói xong, liên thẩm mắng mình để tiện.

"Không sao..."

Lý Thịnh đột nhiên nghĩ đến gi đó, gắng gượng chống dậy, dùng tay áo qua loa lau khóe miệng nói:

"Hắn ở đâu, dẫn ta đi gặp hắn."

"Ai?"

"Vương... Hiền."

Đây là lần thứ hai hắn nhắc tới cái tên này, không còn dùng giọng điệu khinh miệt kia nữa.

"Lại xá."

"Mang ta tới đó." Lý Thịnh nói xong, ngả nghiêng lào đảo đi ra ngoài.

Tuần điển lại làm sao có thể đi theo làm tùy tùng nữa, chỉ tìm một thư lại, để han mang Lý Thịnh đi qua đó.

Điểm tốt khi làm người nhà quan chính là, có thể thưởng thụ chữa bệnh miễn phí. Đám y quan huyện y học, không những chiếu cố khảm bệnh kiếm tiền cho người bên ngoài, còn phải đảm nhận nghĩa vụ chữa bệnh cho quan lại sai nha trong nha môn.

Thậm chí dân chúng trong giai đoạn làm lao dịch cũng có thể được Thưởng thụ loại chữa bệnh này. Đương nhiều quy định xưa nay không thể xem như thật, chính sách triều đình có thể chứng thực hay không, coll phải xem thân phận của người cao thấp thế nào.









Vương Hiền mặc dù chỉ là một kẻ không phải Kinh chỉ sử, nhưng cha An có mặt mũi, lại thêm Ngô đại phu đối với tên tàn phế mình từng cứu sống, khó tránh mang theo cảm tình đặc biệt, một chút vết thương nhỏ nhặt này cũng đích thân đến khám bệnh.

Bên trong lại xá, Ngô đại phu đang thay thuốc cho hắn, đau đến mức Vương Hiem họ hoán ay du ây du không ngừng

"Được rồi, đừng giả bộ nữa, ngươi có gạt được ai, cung gạt không được Ngô Khang Viến ta."

Ngô đại phu nói xong, các chút thuốc bột lên mông hắn nói:

"Lão phu làm việc mười mấy năm qua ởy học, xem mông còn nhiều hơn cả người xem mặt. Còn nhìn không ra người nhẹ nhất cũng chỉ là vết thương ngoài da, nhìn thì máu chảy đầm đìa, thực ra cũng chàng có việc gì.”

"Nhưng vẫn còn đau lam.”

Vương Hiền ngại ngùng này, với sức chịu đựng của hắn, căn bản không cảm giác được đau đớn, nhưng đây là một phần khổ nhục kể. Nhất định phải ngụy trang đến mức hết sức thê thảm...

"Ngươi đây là muốn lừa ai vậy?"

Ngô đại phu nói xong, chợt nghe bên ngoài có người hỏi:

"Vương Hiền huynh đệ ở phòng nào?"

"Ở đây."

Ngô đại phu tay nhanh tay nhanh chân lấy mền che cái mông Vương Hiện lại, liên thấy một thư lại va Lý Thịnh xuất hiện ở cửa:

"Vương Hiền huynh đệ, Lý đại nhân đến thăm ngươi." "Hüm..."

Vương Hiền hừ một tiếng, dường như cả người đều không thể động đây,

"Là Lý đại nhân... đến, Ngô đại phu mau... mau dìu ta dậy • , dập đầu với đại nhân..."

"Hay là thôi đi."

Ngô đại phu khinh bỉ nhìn Vương Hiền, thay han che đậy nói:

"Lỡ như vết thương phát tác, vậy thì phiền phức lắm đấy..."

"Được rồi được rồi."

Lý Thịnh vội nói:

"Ngô đại phu, ta muốn một mình nói hai câu với Vương Hiền huynh

Ngô Khang Viễn gật gật đầu, và thư lại kia lui ra ngoài.

Bên trong lại xả, hai người một năm sấp một đứng, Lý Thịnh nhin chỏng chọc vào Vương Hiền, sau đó, cảng phịch một cái, hai đầu gối quỳ xuống đất, củi người dập đầu nói:

"Là ta nhất thời hổ đỏ, hại huynh đệ thê thảm, ta dập đầu bởi tội với ngươi!"

"Không được, không được..."

Vương Hiền xem dập đầu một lúc, mới sực nhớ khẽ lên tiếng nói:

"Đại nhân, mau đứng dậy đi..."

"Ta trên có mẹ già tam mươi tuổi, dưới có con trai tam tuổi, tiểu như ta toi đời, bọn họ đều không sống được."

Lý Thịnh dập đầu khóc thút thít nói:

"Kinh mong huynh đệ tha cho ta một mạng, Lý Thịnh ta xin thể, đem gia tài bạc triệu của mình dâng tặng cho huynh đệ, đời này làm trâu làm tigựa cũng phải bảo đáp huynh đệ. Ta van cầu người đó, bằng không ta sẽ không đứng dậy!"

"Vậy thì quỷ đi..."

Vương Hiền nhỏ giọng nói:

"Không, ta nói là, ta cũng không có cách nào cả..."

"Có, sổ sách ta làm chỉ có mình người có thể xem hiểu, người chỉ cần nối danh sách kia, là người muốn trả thù la là bịa đặt ra, ta đương nhiên sẽ được cứu trợ."

Lý Thịnh giống như đang cố gắng bám víu nhảnh có cứu mạng, vội vàng nói:

"Ngươi không cần lo lắng mình sẽ có chuyện, ta sẽ thừa nhận sai lắm, nói mình không đứng trước, mọi người thấy người tuổi trẻ vô tri, đương nhiên sẽ bỏ qua cho người lần này. Mai sau, ta sẽ cố gắng bởi dưỡng người, để người thay thế vị trí của ta..."

Hân vẫn đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên nghe Vương Hiền hàm hổ nói ra một chữ. Lý Thịnh lập tức ngậm miệng nói:

"Huynh đệ ngươi nói cái gì?"

Vương Hiền lặp lại một lần nữa, nhưng càng mơ hồ.

Lý Thịnh liền quỳ gối tiến tới, kẻ sát bên miệng hán, nghiêng tai nói:

"Lặp lại lần nữa."

"Ta là nói..."

Luon Thanh âm Vương Hiền vẫn mong manh như trước, chỉ là đến cái chữ cuối cùng, đột nhiên quát lớn một tiếng nói:






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch