Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 83: Phượng Hoàng rụng lông (1)

Chương 83: Phượng Hoàng rụng lông (1)


Vương Hiền đầu lưỡi sấm sét, phun ra một chữ “cút”, Lý Thịnh bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị chấn động đến mức nông ngồi bệt xuống đất, hai tai ong ong, kinh ngạc nhìn hắn.

"Ngươi, ngươi..."

Kinh ngạc qua đi, Lý Thịnh bỗng nhiên tình ngộ:

"Ngươi đang giả vờ!"

Vương Hiền chỉ cười lạnh, hiển nhiên thừa nhận.

"Hóa ra là người ngầm ám hại ta!"

Lý Thịnh trong lòng tức giận, càng lúc càng bùng nổ, thoắt cái bật dậy khỏi mặt đất, hai tay quơ quang, càng muốn bóp chết Vương Hiền.

Hắn rõ ràng chưa từng được chứng kiến, Hà viên ngoại lúc trước mông làm sao hướng về phía sau bình sa lạc nhan...

Chỉ thấy Vương Hiến hai tay khoanh trước ngực, hai chân co lên, hai chân đột nhiên vọt ra, lập tức đạp vào bụng hắn một cái.

Bịch một tiếng, Lý Thịnh bay ngược về sau. Lại xá nhỏ hẹp chật chội, thân hình Lý tư hộ còn chưa giang rộng ra, lưng sau đa dội vào trên vách tường, chật vật rơi xuống đất, lại phun một ngụm máu.

Lý tư hộ mắt bắn đầy ngôi sao, đau đến không muốn sống, lau vết máu khóe miệng, ánh mắt hung dữ nói:

"Tiểu tử, ta là sẽ không bỏ qua ngươi!"

"Ha ha ha..."

Vương Hiền giống như phật ngủ nằm nghiêng ở trên giường, nụ cười xán lạn nói:

"Ngươi cho rằng cha ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"





Trước mắt Lý Thịnh hiện ra gương mặt cười híp mắt kia của Vương Hưng Nghiệp, nhất thời không rét mà run, ngay cả lời hung ác độc địa cũng không dám phun ra...

Hệt như mất hồn lạc vía từ lại xả bước ra, Lý Thịnh một mạch đi thẳng đến Lại phòng, yêu cầu gặp Vương Tử Dao. Lưu Nguyên nói tự lại đại nhân không có ở đây, hắn căn bản không tin, trực tiếp xông vào bên trong, quả nhiên thấy Vương tư lại đang vui mừng sling sướng thưởng thức trà đạo.

"Đại nhân, ta không cần được hắn..."

Lưu Nguyện nhỏ giọng lo lắng nói.

Vương Tử Dao khoát tay, ra hiệu hắn lui ra ngoài, mới nói với Lý Thịnh:

"Ngồi xuống uống trà."

Lý Thịnh lắc đầu một cái, khăn buộc của hắn sớm đã không biết rơi ở đâu, tóc tai tán loạn rủ rưỡi, khóe miệng còn vương vết máu, thanh sam trên người càng dơ bẩn đến khó coi, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiều chật vật.

"Haizz..."

Nhìn dáng vẻ hắn như vậy, Vương Tử Dao thở dài một tiếng: "Sớm biết ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế."

"Vương đại ca! Vương đại nhân!"

Nghe thấy câu này, Lý Thịnh rơi lệ, hai đầu gối mềm nhũn, lại quy xuống đất, nước mắt nước mũi nói:

"Nể tình huynh đệ nhiều năm, ngươi kéo ta lên đi...”

"Đứng dậy, giống kiểu gì chứ."

Vương Tử Dao chau mày nói.

"Ngươi không đồng y ta sẽ không đúng. ." "Vậy ngươi cứ quỳ ở đó đi."

Vương Tử Dao vờ như đứng lên nói: "Ta đi."

"Đừng..."

Lý Thịnh chỉ đành phải đứng lên, đặt mông ngồi xuống trên ghế đẩu.

"Vẫn còn chưa nhìn hiểu sao? Ngươi đắc tội đại lão gia như thẻ, lần này nhất định phải loại trừ ngươi."

Vương Tử Dao rót cho hắn một chung trà nóng, nói:



-



"Ngay cả tam lão gia cầu tình đều vô dụng, người tìm ta có ích lợi gì?"

"Ta biết Vương đại ca quan hệ vững chắc với trong tình, xem thử có thể từ bên trên áp lực xuống, để đại lão gia tha cho ta một mạng không!”

Lý Thịnh vội nói:

"Huynh đệ ta nguyện táng gia bại sản, để đại ca triển khai chuyện

này!"

Vương Tử Dao trên mặt không chút lay động, trong lòng ngược lại vô cùng vui mừng, hắn biết những năm nay Lý Thịnh, tham ô được cả gia tài bạc triệu, Hộ phủ lại quý, bản thân hắn đứng đầu một đám quan lại, chống qua là có tiếng mà không có miệng, lợi ích thực tế kém xa Lý Thịnh... Cơ hội thần tài tự gỏ đến tận cửa thế này, phải tận dụng thời cơ, mất đi là không thể quay lại, không nhân cơ hội vét sạch xương cốt của hắn, sao có thể xứng đáng hắn tin tưởng mình thế kia?

Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, trên mặt vẫn già mù sa mưa khuyên nhủ:

"Ngươi vét cùng vét đủ rồi, quay về mua ruộng mua đất làm phú ông giàu có của ngươi là tốt rồi, tội tình gì ở trong nha môn làm trầu làm ngựa bị hai bên khinh bi?"

"Ta ngược lại cũng có nghĩ, nhưng không có lớp da này, gia tài bạc triệu cung không giữ được!"

Lý Thịnh cắn răng nói:

"Nếu như ta rời khỏi huyện nha, Vương Hưng Nghiệp chắc chắn chỉnh chết ta! Đại ca ngươi không thể thấy chết mà không cứu!"

"Vậy cũng đúng." Vương Tử Dao nghe vậy vuốt cằm nói:



"Ngươi năm đó ủng hộ Hà Thường nghĩ cách cho hắn, cũng khó trách Vương Hưng Nghiệp hạn chết ngươi."

"Chuyện này..."

Một câu như lơ đãng nói ra, thoáng cái đâm trúng tim gan Lý Thịnh, khiến cho gương mặt vừa mới khôi phục chút máu của hắn, nháy mắt bỗng trở nên trắng bệch như tờ giấy.

"Ngươi cho rằng người khác đều là kẻ ngu ngốc sao?"

Vương Tự Dao than thở:

"Vương Hưng Nghiệp mãi luôn không hiểu, loại địa chỉ như Hà Thường kia, làm sao biết Hà quan sát nhất định sẽ thừa cơ làm khó dễ. Hắn đã sởm đoán được có người đứng đằng sau bày trò, người này tám phần mười chính là ngươi."

Lý Thịnh trên trán lấm tấm tuôn mồ hôi hột, hơi phát run nói:

"Làm sao có khả năng?"

"Làm sao không thể."

Vương Tử Dao cười lạnh nói:

"Hắn là Lương trưởng, ngươi năm đó là Lương khoa điển lại, hai người giao tình không phải một năm hai năm. Người lại có thù oán với Vương Hưng Nghiệp, khẳng định người hắn hoài nghi đầu tiên chính là ngươi! Sau này Hà Thường vào tù, Vương Hưng Nghiệp để Lý quan tư hình hầu hạ, vừa hỏi liền biết quả nhiên là ngươi!"

"Cái gì...".

Trong mắt Lý Thịnh, rốt cục chỉ còn dáng vẻ hoảng sợ.

Vương Tử Dao nói không sai, lúc trước Hà Thường có thể vào lúc Hà quan sát đến mà kiện lên trên, chính là do Lý Thịnh ở sau lưng giờ

Lý Thịnh không nhẹ, mới đối với Vương Hiền biểu hiện cực đoan như vậy – hắn không nhìn nối con trai Vương Hưng Nghiệp đong đưa qua lại trước mặt hắn, vậy sẽ khiến hắn thần kinh quá nhạy cảm.

Vốn dĩ cho rằng Vương Hưng Nghiệp chi sẽ trả thù hắn bắt nạt Vương Hiền, hao tài thì có thể tránh khỏi tai ương. Nhưng hiện tại Vương Hưng Nghiệp biết, là minh bại hắn suýt nữa nhà tan cửa nát, nhất định sẽ muốn cái mạng già của mình...

"Đại ca, cứu mạng "

thuon Lý Thịnh hai đầu gối mềm nhũn, trượt khỏi ghế đẩu, lại lần nữa quỷ trên mặt đất.

"Không phải ta không giúp ngươi."




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch