- Đúng rồi. Sáu mươi ngày không phải là hai tháng hay sao?
Phạm Ninh lại chuyển sang một tấm gỗ khác:
- Thoại biệt chi hậu khí tiền hiềm (đoán một chữ).
Hắn tiện tay hái tấm biển xuống, đây là chữ "Khiêm".
Lại nhìn tiếp tấm biển bên trái
- Quan Vân Trường đi thành Mạch (đoán một chữ)
Phạm Ninh hơi suy nghĩ một chút, liền hái tấm biển xuống, đây là chữ "Thúy".
***
Phạm Ninh như cá gặp nước, một lúc liền đem tất cả năm mươi tấm bảng gỗ đều tháo xuống, vài tên thư sinh bên cạnh nhìn xem đều trợn mắt há hốc mồm.
Phạm Ninh hơi ngượng rồi, treo lại một tấm bảng gỗ lên, cười tủm tỉm nói: "Tấm bảng gỗ này lưu lại cho các ngươi, từ từ đoán đi nhé ~"
Hắn xoay người chạy về phía sau, trong lều là một lão già, lão ta ngồi trước bàn, nâng má ngủ gà ngủ gật.
"Ầm!" Một đống tấm bảng gỗ xuất hiện trước mặt lão:
- Lão trượng, đổi quà đi!
Lão già hoảng sợ, nhìn một đống bảng gỗ trước mặt, lại nhìn Phạm Ninh:
- Nhóc nhà ngươi đều đoán được hết?
- Đúng vậy!
Phạm Ninh dương dương tự đắc nói:
- "Ngã nhất cá nhất cá cáo tố nhĩ, chiêu thủ bất kiến tẩu lai." Ta nói cho ngươi từng chút, nhìn không thấy nhưng lại đang đến gần. Đây là chữ "Siêu"?
- Đúng rồi, tiểu ca nhi đoán trúng!
- "Nhật cận hoàng hôn", tên một địa danh, là Lạc Dương?
- Quá chuẩn! Chính là Lạc Dương!
Đúng lúc này, đằng sau bỗng nhiên truyền tới một thanh âm tức giận:
- Ngươi thật quá đáng!
Phạm Ninh quay đầu lại, chỉ thấy tiểu loli vừa nãy đứng ở phía sau mình, tay cầm một tấm bảng gỗ, phẫn nộ nhìn mình.
- Tiểu muội muội làm sao vậy?
Phạm Ninh chớp mắt hỏi.
- Tên khốn ích kỉ lòng tham vô đáy!
Tiểu loli hung hăng ném tấm bảng gỗ trước mắt hắn, dậm chân, đùng đùng nổi giận rời đi.
Trong lòng Phạm Ninh lại cực kì hả hê, không nhịn được mà bật cười ha hả.
Lão già hiểu rõ, nói với Phạm Ninh:
- Ngươi lấy đi toàn bộ tấm bảng, cho nên tiểu nương tử tức giận.
- Nàng ấy quá nóng nảy.
Phạm Ninh nháy mắt mấy cái, cười nói:
- Chẳng lẽ sau khi ta đoán xong, ông sẽ không treo lại?
- Cũng đúng!
Phạm Ninh nhặt tấm bảng dưới đất, nhướng mi:
- Quái tử đích chủy kiểm (diện mạo bọn giết người), tên một quan hàm.
- Ha! Đáp án này là Tể Tướng, đúng không?
.....
Phạm Ninh chưa bao giờ vui vẻ như vậy, đoán được câu đó lãi tận 250 văn tiền, còn xả một trận bực bội, thật quá sung sướng!
Hắn ngâm nga một khúc hát đi ra cổng chào, đến tiệm sách dùng mười đồng tiền mua một cái túi vải khoác vai.
Vỗ vỗ tiền đồng vang leng keng trong túi, Phạm Ninh chỉ cảm thấy thỏa mãn, xoay người đi đến một cổng chào khác.
Cho đến bây giờ Phạm Ninh mới nhận ra bí mật của vài cổng chào, trên đỉnh mỗi cổng chào đều có bông kim hoa, số lượng càng ít, tiền thưởng càng thấp.
Hèn gì lều đố đèn không có ai, phía trên chỉ treo một bông kim hoa.
Cổng chào treo nhiều nhất chín bông kim hoa, tiền thưởng nhiều nhất, người phía dưới đông nghìn nghịt, Phạm Ninh đoán rằng bản thân chen cũng không vào nổi.
Lúc này, hắn bỗng nhìn thấy nữ hiệp đại bảo kiếm đứng ở trước cổng có năm đóa kim hoa, giống y hạc giữa bầy gà, đám sĩ tử đều tự biết xấu hổ tránh xa nàng một chút, chắc hẳn tiểu loli ở bên trong.
Năm bông kim hoa, không biết đề là cái gì?
Phạm Ninh chen lên phía trước, chỉ thấy ở giữa cổng chào có hai chữ lớn: "Câu đối".
Giờ Phạm Ninh mới biết, thì ra nơi này là một lều câu đối, cũng không biết tiền thưởng là bao nhiêu?
Trên đài có một văn sĩ trung niên đang đứng, mặc lan bào màu trắng, dưới hàm nuôi râu dài, chắc là người chủ trì các thứ.
Văn sĩ trung niên ha hả cười nói:
- Vừa rồi Lý nha nội đối rất hay. "Liễu nhữ nhân phong khởi" (Tơ liễu vì người mà nổi gió), y đối "Ngô đồng oán sương lai", có thể nói là tuyệt phối, "Ba tiêu do vũ thùy" của vị tiểu nương tử này thiếu một chút hỏa khí, trận này là Lý nha nội thắng.
(* Nha Nội: cách xưng hô đối với con cháu quan lại)
Lúc này Phạm Ninh mới nhìn rõ tiểu loli vừa rồi, nàng đứng ở trước nữ hiệp đại bảo kiếm, khuôn mặt tràn đầy mất hứng, hóa ra nàng đang tỷ thí với người khác.
Bên kia thì là một gã sĩ tử tầm hai mươi tuổi, quần áo hoa lệ, tay cầm quạt xếp, y dùng quạt xếp đập nhẹ vào lòng bàn tay, vẻ mặt có chút đắc ý.
Trong lòng Phạm Ninh nhất thời thấy khinh bỉ, tiểu nha đầu người ta mới sáu bảy tuổi, lão đại gia ngươi thắng còn đắc ý, không sợ mất mặt sao?
Tay người chủ trì khẽ vẫy, một gã hầu trẻ tuổi đi ra, tay bưng một mâm gỗ sơn son, trong mâm là một đống tiền, khoảng mấy trăm đồng.
- Đây là năm trăm đồng tiền thưởng của ván thứ hai, chúc mừng Lý nha nội!
Hơn mười sĩ tử xung quanh vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi:
- Lần này Lý huynh đãi khách!
- Được thôi! Được thôi!
Vị Lý nha nội kia tươi cười, nhẹ nhàng vung quạt lên, một gã tùy tùng bên cạnh liền vội vàng tiến đến nhận tiền.
Lúc này, tiểu loli oán hận nói:
- Kiếm tỷ, không cần so đo với bọn họ, chúng ta đi thôi!
"A!" Phạm Ninh kinh ngạc, giọng cô bé này là giọng địa phương của huyện Ngô, nàng là đồng hương của mình.
Tiểu loli xoay người liền thấy Phạm Ninh, trừng mắt:
- Sao lại là ngươi nữa?
Phạm Ninh cười tủm tỉm nói:
- Nơi đây lớn như vậy, ta cũng không có cách nào.
Tiểu loli vốn định rời đi, nhưng đúng lúc nhìn thấy Phạm Ninh, nội tâm lại thở ra một hơi, không đi nữa.
Lý nha nội cười tủm tỉm, nghiêng người nói:
- Tiểu nương tử không phải muốn đi sao? Mời!
Tiểu loli hừ lạnh một tiếng:
- Còn chưa so ván thứ ba, chưa biết hươu chết vào tay ai đâu!
Lúc này, người chủ trì trên đài cười nói:
- Tiểu nương tử và Lý nha nội đều thắng một ván, một so một, ván thứ ba quyết định thắng bại sau cùng, hai vị chuẩn bị xong chưa?
Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn thẳng vào Lý nha nội và tiểu nương tử.
Người chủ trì chậm rãi nói:
- Chốc lát ta ra vế trên, mong hai vị nhìn kĩ.
Lúc này gã hầu trẻ tuổi lại đi ra, hắn dùng gậy trúc lấy một bức tự, trên đó viết đề trên ván thứ ba:
Vừa ra vế trên, Lý nha nội lập tức cúi đầu vắt óc suy nghĩ, Phạm Ninh thấy đôi mày thanh tú của tiểu loli cũng nhăn tít lại, cũng đang vắt óc suy nghĩ, liền nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Ta nhớ Hàn Sơn tự hình như có bài thơ, tên là gì nhỉ?
Ánh mắt tiểu loli sáng lên, liền cao giọng đối:
- Phong kiều dạ bạc văn đào thanh. (Cây phong bên hồ đêm nghe tiếng sóng)
- Hay! - Người chủ trì lập tức vỗ tay tán thưởng
- Hay cho một cây phong kiều dạ bạc, trận thứ ba tiểu nương tử đối xong rồi!
Lý nha nội nghĩ nửa ngày, cũng không tìm thấy vế dưới nào hay hơn, sắc mặt của y ngay lập tức trở nên khó coi.
Tiểu loli thắng ván thứ ba, lấy được năm trăm đồng tiền thưởng, trên mặt cười tươi như hoa, lôi kéo nữ hiệp đại bảo kiếm rời đi, lúc đi ngang qua Phạm Ninh, nàng lẩm bẩm:
- Chuyện đố chữ, bản cô nương coi như bỏ qua.
Nói xong nàng liền nghênh ngang bỏ đi, Phạm Ninh nhìn không nổi cười cười, tiểu loli này người nhỏ mà lắm mưu ma chước quỷ, ngược lại khá thú vị.