Lúc này, Lý nha nội đi lên, đánh giá quần áo Phạm Ninh, thấy ăn mặc một thân áo đay dài, trong lòng liền có vài phần coi thường, chắp tay về phía Phạm Ninh:
- Không biết tiểu quan nhân quý tính đại danh là gì, quê quán ở đâu?
- Tại hạ họ Phạm, người phủ Bình Giang.
- Hóa ra là người phủ Bình Giang, khó trách quan nhân biết phong kiều dạ bạc.
Trong lòng Phạm Ninh cảnh giác lên, tự nhủ: Tai tên này thật thính!
Phạm Ninh cũng cười cười, chắp tay đáp lễ nói:
- Lý nha nội có gì muốn chỉ giáo?
Một đám sĩ tử cũng tới, mồm năm miệng mười hỏi:
- Nha nội, làm sao vậy?
Lý nha nội cười ha ha:
- Vị quan nhân này thâm tàng bất lộ, ta muốn cùng hắn so một lần.
Lúc này, Phạm Ninh phát hiện tiểu loli trở lại, khóe miệng nàng mỉm cười, trong mắt lóe lên vẻ giảo hoạt, đứng ở xa xa nhìn, nhẹ nhàng đứng trong đám người xem náo nhiệt.
Phạm Ninh khẽ cười:
- Không biết vị huynh đài này quê quán ở đâu, nhận chức ở nơi nào?
- Ta chính là dân bản xứ Đông Kinh.
Lý nha nội dùng cây quạt chỉ một đám sĩ tử sau lưng:
- Chúng ta đều là Thái Học Sinh.
Phạm Ninh gật đầu:
- Hóa ra là Thái học sinh, tuổi trẻ tài cao!
Một đám Thái học sinh bên cạnh nóng lòng muốn nịnh hót, quát lớn Phạm Ninh:
- Tiểu tử đến từ nông thôn, phụ thân Lý nha nội là Lễ bộ thị lang, bản thân Lý nha nội năm nay cũng xếp hạng thứ hai của phủ Khai Phong.
Lý nha nội xòe cây quạt xếp, khe khẽ phe phẩy, trên mặt tràn đầy ngạo mạn cùng đắc chí.
Phạm Ninh gãi đầu:
- Thị lang xếp thứ mấy ở kinh thành?
Xung quanh lập tức cười vang, ở kinh thành, một tiểu thị lang quả thật không tính là cái gì.
Chỉ có điều, Lễ bộ thị lang chủ quản khoa cử, đám sĩ tử tất nhiên đều phải liều mạng nịnh bợ Lý nha nội này.
Lý nha nội biến sắc, nháy mắt cho một gã đồng hành, gã ta liền vội vàng chạy lên đài, ghé tai người chủ trì nói vài câu.
Người chủ trì gật đầu nói:
- Lý nha nội muốn cùng vị quan nhân này tỷ thí một phen, như vậy liền ấn theo quy củ, ba trận hai thắng.
Lý nha nội nhướn mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:
- Thế nào, lão đệ phong kiều dạ bạc có dám cùng ta so một trận không?
Phạm Ninh thản nhiên cười:
- Nếu Lý nha nội có phụ thân là Lễ bộ thị lang, tại hạ liền cung kính không bằng tuân mệnh rồi!
Lý nha nội này tên đầy đủ là Lý Trạm, đúng là con của Lễ bộ thị lang Lý Bá Duệ, tháng trước y tham gia kì thi ở phủ Khai Phong, giành được vị trí thứ hai, ở trường Thái học cũng rất nổi danh.
Hôm nay y cùng một đám học sinh trường Thái học dạo chơi mua bán, thấy một tiểu nương tử bộ dáng có chút đáng yêu, liền có lòng trêu chọc nàng.
Không ngờ Phạm Ninh ở thời khắc mấu chốt nhắc nhở, lại khiến tiểu nương tử lật ngược tình thế chiến thắng, làm Lý Trạm mất thể diện trước mặt đồng học.
Cơn tức này y sao có thể nuốt trôi, hôm nay y cực kỳ muốn giáo huấn tên tiểu tử thối này một trận, tất nhiên, cách giáo huấn của văn nhân chính là công khai tỷ thí làm nhục đối phương.
Lúc này, sĩ tử vây bên ngoài càng lúc càng nhiều, người chủ trì cao giọng nói:
- Ván đầu tiên bắt đầu, mời hai vị xem vế đối!
Gã hầu nam trẻ tuổi dùng gậy trúc chọn vế trên đi lên, chỉ vế trên:
- Khinh sương ẩn ẩn lộ biên thảo. (Sương nhẹ làm cây cỏ ven đường mờ ảo)
Phạm Ninh là cao thủ giải đố, hắn cũng không am hiểu câu đối, nhưng trong óc hắn lại nhớ kĩ mấy câu đối lưu truyền mấy nghìn năm, căn bản không sợ tên thi đỗ thứ hai Giải thí này.
Phạm Ninh nghĩ nghĩ liền cười nói:
- Lý nha nội nói trước, hay là ta nói trước?
Lý Trạm hừ một tiếng nói:
- Ta đối vế sau, "Nùng vụ mông mông không trung nguyệt" (Sương dày che trăng trên trời không)
- Hay! - Xung quanh lập tức trầm trồ khen ngợi.
Người chủ trì gật đầu:
- Vế sau này không tệ, không biết vị quan nhân này có vế dưới hay không?
Phạm Ninh lập tức cao giọng:
- Vế đối sau của ta là: "Trọng sơn điệp điệp họa gian phong"!
Bốn phía lặng ngắt như tờ, không có thanh âm trầm trồ khen ngợi, tuy rằng vế dưới Phạm Ninh rộng rãi, có ý cảnh, nhưng nghe nói vị Lý nha nội này có phụ thân là Lễ bộ thị lang, sĩ tử ai cũng không dám tùy tiện đắc tội y.
Người chủ trì cười miễn cưỡng, nói:
- Cả hai vế dưới đều không tệ, ván đầu tiên coi như ngang tay đi!
- Nói bậy!
Tiểu loli nhảy dựng lên, tức giận nói:
- Rõ ràng vế đối sau hay hơn, sao ngươi có thể nói dối trắng trợn như vậy!
Người chủ trì thấy bọn họ đều là trẻ con, liền lờ đi kháng nghị của tiểu loli, cao giọng nói:
- Ván thứ hai bắt đầu, mời hai vị nhìn vế trên!
Lúc này, Phạm Ninh quay đầu nhìn tiểu loli một cái.
Tiểu loli hừ một tiếng, ánh mắt hướng về trước, liếc hắn một cái, lợi ích của mình cũng không biết tranh thủ, thua cũng xứng đáng!
Vế trên của ván thứ hai cũng lựa xong rồi: "Tam tinh nhật nguyệt quang."
Phạm Ninh gật đầu, câu đối này có ghi chép ở "Thỉnh sử" của Nam Tống Nhạc Kha, được cho là một bức đối lịch sử, truyền thuyết bức đối tốt nhất vế sau do Tô Đông Pha đối được.
Lý Trạm giành trước đối:
- Ta đối "Nhất trận phong lôi vũ".
Bốn phía lại một mảnh lặng ngắt như tờ. "Nhất trận phong lôi vũ" trước kia đã có, được công nhận là tuyệt đối, Lý Trạm này rõ ràng là chơi xấu, đây thật ra là vế dưới của người khác.
Tiểu loli cười lạnh nói:
- Hay cho "Nhất trận phong lôi vũ", không hổ xếp thứ hai Giải Nguyên.
Người chủ trì quả thực xấu hổ, một lúc lâu mới giải thích:
- Ta cũng không nói nhất định phải là chính mình đối, cho nên vế dưới của Lý nha nội coi như hợp yêu cầu.
Lý Trạm dương dương đắc ý nhìn Phạm Ninh:
- Tiểu tử thối, xem ngươi làm sao bây giờ?
Phạm Ninh lại thản nhiên cười, ngửa đầu nói:
- Ta cũng có một vế dưới, người chủ trì chương trình còn muốn nghe không?
Người chủ trì vội vàng nói:
- Đương nhiên! Chúng ta nguyện ý chăm chú lắng nghe!
Phạm Ninh không chút hoang mang nói:
- Vế sau của ta là: "Tứ thi phong nhã tụng", thế nào?
Bốn phía đầu tiên là hoàn toàn yên tĩnh, sau đó liền nhiệt liệt ủng hộ:
- Hay! Hay cho "Tứ thi phong nhã tụng"!
"Thi" trong câu đối là chỉ "Kinh Thi", "Kinh Thi" lại chia làm ba bộ "Phong", "Nhã", "Tụng", nhưng "Nhã" lại chia làm "Phong nhã" và "Tiểu nhã", hợp lại vừa vặn thành bốn bộ.
Mỗi sĩ tử xung quanh đều khổ công đọc kinh thư, làm sao không hiểu tuyệt diệu trong đó, lúc này cho dù có là Lễ bộ thượng thư tới cũng vô dụng, lại một trận vỗ tay to hơn, tất cả mọi người đều ủng hộ bức thiên cổ tuyệt đối này.
Ngay cả tiểu loli cũng bĩu môi nói:
- Coi như hắn cũng có chút đạo hạnh.
Lúc này, mặt Lý Trạm đỏ bừng, làm sao gã còn có mặt mũi đi so nữa, tất cả mọi người đều biết gã là sao chép đấy, nhưng người ta là tự mình đối được, hơn nữa còn là một bức đối chân chính tinh tuyệt.
Hắn xám xịt đẩy mọi người ra mà đi, trận đấu này không cần phải tiếp tục nữa.
***
Miệng Phạm Ninh ngâm nga khúc hát, đắc ý trở về. trong tay có một thỏi bạc, ước chừng năm lượng, đây là tiền thưởng cao nhất hôm nay, so với Ngũ Kinh Điền Tự có chín bông kim hoa còn cao hơn.