Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 15:

Chương 15





Cho nên chỉ cần nhắc tới biến pháp Tân chính y liền hưng chí dạt dào, hơn nữa đối diện là cháu trai của Phạm công, tuy còn trẻ nhưng kiến thức cũng không bình thường.

Vương An Thạch không biết hơn một tháng trước, Phạm Ninh trong thôn còn bị người ta gọi là Phạm Ngốc Ngốc, không ra khỏi thôn, xa nhất chỉ đi qua trấn nhỏ.

Vương An Thạch vội vàng hỏi:

- Thiếu lang có thể nói cho ta biết, vì sao nói Tân chính không có căn cơ hay không?

Phạm Ninh biết sau này biến pháp Vương An Thạch dã đi không ít đường vòng, dần dần suy sụp, cuối cùng thất bại, liền có lòng chỉ điểm y một chút, có lẽ vận mệnh của biến pháp sẽ thay đổi đôi chút chăng.

Hiện tại Vương An Thạch còn trẻ, vẫn khá là mềm dẻo, hiện tại dạy y, có thể thay đổi ý nghĩ và nguyên tắc của y, nếu mười mấy năm sau mới dạy y, chỉ có thể là vào tai trái, ra tai phải thôi, tính cách Tướng công gàn không phải kiểu cố chấp bình thường đâu.

Phạm Ninh lại rót đầy chén trà cho mình, cười hỏi:

- Vậy trước tiên ta hỏi huynh, biến pháp bản chất là cái gì?

Vương An Thạch trầm tư một chút nói:

- Biến pháp bản chất là lấy lợi trừ hại, thay đổi hết thảy lề thói chế độ cũ đang cản trở Đại Tống phát triển!

Phạm Ninh lắc đầu:

- Đó là phương hướng của biến pháp, không phải bản chất.

- Vậy huynh nói bản chất của biến pháp là gì?

Vương An Thạch bắt đầu cố chấp, rất chân thành cãi cọ cùng Phạm Ninh.

Phạm Ninh giơ tay chấm chút nước trà, tùy ý đưa tay vẽ một hình tròn trên bàn, lại vẽ một gạch chéo bên trong hình tròn, miêu tả sơ lược:

- Đây là bản chất biến pháp, nhìn chung, chính là chia bánh!

Vương An Thạch ngây ngốc một lát, lẩm bẩm nói:

- Chia bánh?

- Đúng! Chia bánh.

Phạm Ninh lại tiếp tục nói:

- Của cải trong thiên hạ chính là cái bánh lớn này, quyền quý chiếm được nhiều lắm, dân chúng và triều đình chiếm được quá ít, cho nên khiếm khuyết chồng chất, quốc gia suy nhược lâu ngày, dân chúng càng nghèo, cái gọi là bản chất biến pháp chính là phải cắt bớt của cải của quyền quý, chia cho triều đình và dân chúng.

Phạm Ninh dùng ngôn ngữ thông thường nhất, tàn khốc hé lộ ra bản chất từ hình ảnh biểu tượng, Vương An Thạch giống hệt bị sấm đánh, cả người đều ngây dại.

Y vẫn cho rằng Đại Tống suy nhược lâu ngày tích bần là vì các loại luật lệ tập quán bất hợp lý cổ lỗ sĩ trở ngại Đại Tống đi theo hướng giàu mạnh.

Ví dụ như triều đình kì thị quân đội, quan phủ khống chế tài nguyên dân sinh quá sâu, …

Chỉ cần có thể phá vỡ các loại lề thói cũ, tinh binh giản chính, phân chia rạch ròi các loại quan hệ, như vậy khốn cảnh "tam nhũng" của Đại Tống có thể dần dần xoay chuyển.

Nhưng hôm nay hắn lại nghe được lý luận chia bánh hoàn toàn khác biệt, y bỗng nhiên ý thức được trước giờ mình đã suy nghĩ nông cạn rồi.

Nhưng muốn Vương An Thạch bị thuyết phục cũng không phải dễ dàng như vậy, y lập tức phản bác:

- Cũng không đúng, cải cách quân đội kia hẳn là không liên quan gì đến chia bánh!

Phạm Ninh lắc đầu:

- Khiếm khuyết lớn nhất của quân đội là ở chỗ nhũng binh, Đại Tống nuôi triệu đại quân, tài lực triều đình không chịu nổi gánh nặng, ta nói không sai chứ!

- Quả thật như thế!

- Huynh có nghĩ tới hay không, trong đại quân còn có giấu bao nhiêu hạng người liều mạng tham ô rút ruột quân phí?

Ánh mắt sáng ngời của Phạm Ninh nhìn chăm chú Vương An Thạch, lại tiếp tục nói:

- Huynh muốn cải cách quân chế, giảm bớt nhũng binh, cắt giảm quân phí, hay nói cách khác là đem quân phí thực sự dùng cho binh lính, như vậy sẽ xâm phạm lợi ích của người nào? Không phải là chia bánh sao?

Trong lòng Vương An Thạch như có một tia chớp xẹt qua, y trở nên trầm mặc không nói, không hề cãi cọ mà khiêm tốn nghe Phạm Ninh chỉ bảo.

- Căn cơ của biến pháp ở đâu? Chính là ở những người ủng hộ, người ủng hộ càng nhiều, căn cơ lại càng vững chắc, nhưng đừng trông cậy vào quyền quý sẽ ủng hộ huynh, đó là bảo hổ lột da đó.

- Người ủng hộ chân chính là dân chúng trong thiên hạ, là Thiên tử thực quyền, là vô số quan viên tầm trung, giống như huynh, khát vọng thông qua biến pháp khiến quốc gia giàu mạnh.

- Cái này cần huynh đoàn kết hết thảy những người có thể đoàn kết, cho dù là lão nông quê mùa, cho dù là hoạn quan trong cung, chỉ cần bọn họ đều nói biến pháp đúng, như vậy vô số tiếng nói hợp cùng một chỗ sẽ chấn động thiên hạ.

Vương An Thạch cúi đầu thở dài một tiếng:

- Nói thì đơn giản, có thể làm hay không kìa, nói bao giờ chẳng dễ hơn làm!

Phạm Ninh khẽ cười nói:

- Nói thì đơn giản, kỳ thật làm được cũng không khó, đây chính là điều ta vừa nói, bất đắc kỳ pháp.

Vương An Thạch đã hoàn toàn quên đi tuổi của Phạm Ninh, y đứng dậy vái dài:

- Xin thiếu lang chỉ giáo!

- Biến pháp muốn được mọi người ủng hộ, trước hết cần để cho mọi người thấy được mặt tốt của biến pháp, muốn vậy cần thí điểm trước, một châu hoặc một huyện.

- Khi thí điểm thành công, sau đó lại mở rộng, liền sẽ được mọi người thừa nhận và ủng hộ.

- Đồng thời trong khi làm thí điểm gặp phải trở ngại và phản đối gì, sau đó giải quyết mâu thuẫn như thế nào, đó gọi là tích lũy kinh nghiệm, đồng thời cũng để tất cả người ủng hộ tin tưởng.

- Chỉ cần có được sự tin tưởng, vậy mọi chuyện đều có thể làm tốt.

Phạm Ninh uống ngụm trà, lại tiếp tục nói:

- Phương pháp cải cách thứ hai là phải tiến hành theo chất lượng, trước dễ sau khó.

- Giống như phạt cây, không thể một đao chặt đứt đại thụ, cuối cùng cũng phải từng đao từng đao chém xuống, trước tìm chỗ yếu kém nhất hạ đao, đến cuối cùng, cái cây tráng kiện cũng sẽ ngã xuống thôi.

- Cho nên biến pháp không thể gấp, từ từ sẽ đến, từng bước đẩy mạnh.

Lời Phạm Ninh nói tựa như một cây đao, hung hăng cắm vào trái tim của Vương An Thạch, mở ra một lỗ hổng lớn trong lòng y, không chỉ có một làn gió tươi mát thổi vào, hơn nữa trong lòng cũng được chiếu rọi.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, hình như ông nội mình đã trở lại.

Phạm Ninh liền đứng dậy cười nói:

- Tặng Vương huyện lệnh một câu nữa, cải cách phải học cách thỏa hiệp, hết sức tránh việc đấu tranh ngươi chết ta sống với giới quyền quý.

- Biện pháp tốt nhất là mọi người cùng nhau phân chia miếng bánh lớn cho triều đình nhiều một chút, cho dân chúng nhiều một chút, tận lực không kích động điểm quan trọng trong lợi ích của quyền quý, chống cự cũng sẽ không quá mức mãnh liệt, như vậy biến pháp liền sẽ thành công, nói đến thế thôi, Vương huyện lệnh suy nghĩ thật kỹ đi!

Phạm Ninh tổng kết lại, dùng kinh nghiệm cải cách của Vương An Thạch để dạy cho chính Vương An Thạch, nhưng thời gian gấp gáp, Vương An Thạch chưa chắc có thể tiêu hóa, về sau có cơ hội, mình lại mở một cửa khóa cho y, truyền dạy một phen.

Phạm Ninh đi rồi, Vương An Thạch vẫn còn ngơ ngác đứng ở nơi đó, dường như biến thành một pho tượng.

Phạm Ninh biết hôm nay mình đã thành công gieo xuống một hạt giống trong lòng Vương An Thạch, nó sẽ nảy mầm, sẽ dần dần trở thành đại thụ che trời.

Khi đó, hắn có lẽ sẽ xuất hiện ở đỉnh cây đại thụ, cùng Vương An Thạch sửa lại bức vạn lý giang sơn đồ Đại Tống tráng lệ này.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch