Chủ nhân cổng chào cảm tạ câu đối tuyệt diệu của hắn mà ban thưởng lớn, năm lượng bạc giá trị năm nghìn đồng tiền, Phạm Ninh mở cờ trong bụng, không uổng lần này đến kinh thành rồi.
Bỗng nhiên, hắn thấy lỗ tai đau nhói, lại bị người nhéo rồi:
- Ngươi chạy đi đâu? A tỷ tìm ngươi khắp nơi!
Hóa ra là Âu Dương Thiến đến, hắn vội vàng giãy ra khỏi tay nàng, chỉ thấy nàng đeo một chiếc túi to, mùi thịt nóng hổi, khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
Phạm Ninh vội vàng cười hì hì đem bạc giơ trước mặt nàng:
- Thiến tỷ giúp ta xem một cái, đây là cái gì?
- Đây là bạc, ngươi.... ngươi từ đâu lấy được nhiều bạc như vậy?
- Nói ra cũng rất dài, có một cô bé lạc đường, khóc đến thương tâm, ta giúp bé tìm cha mẹ, cha mẹ bé cảm tạ ta, liền cho ta năm lượng bạc.
- Loại chuyện này ngươi cũng không biết xấu hổ mà nhận tiền của người ta?
- Ta cũng đâu muốn, nhưng người ta cứ cứng rắn đưa cho! Aiz! Không có cách nào khác, Thiến tỷ, ta mua son cho tỷ nhé.
- Thật sao? Vậy thì tốt quá, chúng ta tới cửa hiệu Trương Cổ, son của nhà họ rất tốt.
Hai ngày kế tiếp Phạm Trọng Yêm vẫn làm việc của mình, Phạm Ninh vẫn luyện chữ trong phủ, Phạm Trọng Yêm sợ hắn có chuyện sẽ không cách nào bàn giao lại cho cha mẹ hắn nên không cho phép hắn rời phủ.
Mặc dù Phạm Ninh rất muốn đi Câu Lan Ngõa Xá nhưng Phạm Trọng Yêm từng nhắn nhủ, khiến Âu Dương Thiến cũng không dám dẫn hắn rời khỏi.
Cũng may khi về đã kịp hiếu kính cha mẹ, chút điểm son cùng hai bình nước hoa hồng cho thân mẫu, hai bình Tung Sơn Dương Tửu mua từ điếm Thiên Nhật Xuân cho phụ thân.
Phạm Ninh liền bỏ ý định đi dạo trong đầu, chuyên tâm luyện chữ.
Chiều hôm đó, Phạm Ninh viết chữ xong, đang một mình đi dạo trong phủ, khi ngang qua khách đường hắn thấy một thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trên khách đường, tựa hồ đang đợi Âu Dương Tu.
Phạm Ninh để ý thấy bình hết trà liền chạy tới bếp kêu người châm trà.
- Người trẻ tuổi trên khách đường là ai, có vẻ ngồi rất lâu rồi!
Quản gia ha hả cười nói:
- Người ấy à! Có thể coi là đệ tử của lão gia, mỗi lần hồi kinh đều sẽ đến viếng thăm, lão gia rất coi trọng y.
- Y là ai vậy?
Phạm Ninh hơi tò mò, có thể làm cho Âu Dương Tu coi trọng, nói vậy không phải là người thường.
- Hình như tên của y là... Đúng rồi, y tên là Vương An Thạch!
- Tên là gì? - Phạm Ninh ngoáy ngoáy lỗ tai, hắn nghi ngờ mình nghe nhầm rồi.
- Tiểu quan nhân, tên y là Vương An Thạch, lần trước thi đậu Tiến sĩ, nghe nói vừa mới được thăng làm huyện lệnh.
Phạm Ninh bỗng nhiên hiểu ra, khó trách ông nội nói mình có thể gặp được Vương An Thạch, hoá ra Vương An Thạch là đệ tử của Âu Dương Tu, đó cũng không phải trùng hợp!
Lúc này, trà bánh đã xong, một gã tôi tớ đang muốn dâng trà lên, Phạm Ninh vội vàng cười nói:
- Để ta!
Hắn nhận ấm trà, bước nhanh hướng về khách đường mà đi.
***
Nam tử trẻ tuổi chính là Vương An Thạch, y vào kinh là tới dự thọ thần của tướng công Bàng Tịch, Bàng Tịch vô cùng coi trọng y, đặc biệt phái người đưa một tấm thọ thiếp tới chỗ y.
Vương An Thạch hôm nay vừa mới rời thuyền, liền tới bái phỏng ân sư Âu Dương Tu, không ngờ Âu Dương Tu lại không ở nhà, y đã đợi chừng hơn nửa canh giờ.
Một chén trà sớm đã uống cạn, y đang miệng đắng lưỡi khô, thấy một thiếu niên bưng bình trà tiến vào, Vương An Thạch vội vàng đứng dậy cảm tạ.
- Huynh đang đợi Âu Dương tiền bối?
Phạm Ninh cười hỏi.
Nam tử trẻ tuổi nghe giọng điệu Phạm Ninh dường như cũng không phải người trong phủ, cũng không phải học sinh, y không dám thất lễ, vội vàng ôm quyền nói:
- Ta mới từ Ngân huyện đến, vào kinh có chút chuyện.
Ngân huyện là Ninh Ba ngày nay, Phạm Ninh nhíu mày, lại cười nói:
- Vậy chúng ta là nửa đồng hương rồi! Ta từ Ngô huyện tới.
- Hóa ra là người phủ Bình Giang, nơi đó địa linh nhân kiệt, là nơi tốt. Phạm tướng công chính là người Ngô huyện.
- Phạm tướng công chính là ông nội ta, ta theo ông cùng vào kinh!
Nam tử trẻ tuổi giật mình, lại thi lễ:
- Hóa ra là hậu duệ của Phạm công, thất lễ rồi, tại hạ Vương An Thạch, vô cùng kính nể Phạm công!
Quả nhiên là Vương An Thạch, Phạm Ninh lại thoáng đánh giá một chút người thanh niên này, hoàn toàn chính là một hậu sinh ở nông thôn vô cùng giản dị, nào có chút phong thái của danh tướng nào?
- Hoá ra huynh chính là Vương An Thạch!
- Phạm thiếu lang cũng biết ta?
- Nghe qua.... đại danh rồi!
Phạm Ninh thiếu chút nữa nói rằng nghe qua đại danh "tướng công gàn", lúc này Vương An Thạch vừa mới tham gia công tác chưa được mấy năm, còn cách tướng công xa lắm!
Có điều nhìn lại, Phạm Ninh vẫn cảm giác được Vương An Thạch có khí chất không giống bình thường.
Y có khuôn mặt chữ điền, mày rậm, mắt sâu, ánh mắt có thần, gương mặt toát lên vẻ chính khí.
Phạm Ninh không khỏi âm thầm khen, không hổ là nhà cải cách nổi danh trong lịch sử, từ khí chất của y có thể nhìn ra tính cách bất khuất của y.
Vương An Thạch khẽ thở dài:
- Khánh Lịch tân chính của lệnh tổ, đáng tiếc!
Phạm Ninh sở dĩ có hứng thú đặc biệt đối với Vương An Thạch là bởi vì hắn từng xem qua mấy quyển sách trình bày và phân tích về cải cách Vương An Thạch.
Vương An Thạch tuy rằng đánh trúng bệnh của Đại Tống nhưng y cũng không có tìm được nguyên nhân bệnh, làm cho y không có đầu mối suy nghĩ đưa ra phương pháp cải cách.
Nên giống hệt một con ruồi không đầu chạy tán loạn, lãng phí lượng lớn thời gian và tài nguyên, cuối cùng chúng bạn xa lánh, thế cho nên thất bại.
Khiến người ta giận dữ, buồn bã và bất hạnh.
Phạm Ninh lúc đó thường âm thầm thở dài, nếu như mình trở lại Đại Tống, hắn nhất định sẽ mạnh mẽ đập cho tướng công gàn này một trận cho tỉnh, nói cho y biết chính xác đạo làm cải cách.
Hôm nay, mình ngồi ở trước mặt Vương An Thạch, liền giống như đứng trên con đê lịch sử, Phạm Ninh cũng không muốn đào một con đê lớn, khiến dòng sông lịch sử hoàn toàn thay đổi tuyến đường, đây không phải sứ mệnh của hắn.
Nhưng hắn hy vọng Đại Tống sẽ bởi vì mình đến mà trở nên càng thêm tốt đẹp hơn, đây cũng là tâm nguyện lớn nhất của hắn.
Phạm Ninh nâng chung trà lên thổi thổi, chậm rãi uống một ngụm, khiến nội tâm bình tĩnh trở lại.
Thật lâu sau, Phạm Ninh thản nhiên cười nói:
- Tân chính lên ngựa gấp gáp, không có căn cơ, không có phương pháp, giống như lâu đài trên không, không thất bại mới là lạ!
- Đây là lệnh tổ tổng kết hay sao?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Đây là ta nói!
Vương An Thạch giật mình kinh hãi, y cẩn thận nhẩm lại lời nói của Phạm Ninh, càng nghĩ càng thấy khắc sâu.
Khánh Lịch tân chính chính là quá vội vàng, trong triều căn bản không đạt thành nhận thức chung, mới được một năm, lại vì nhiều người phản đối quá mà thất bại.
Vương An Thạch bị bạn tốt cùng thế hệ gọi là Vương biến pháp, cũng không phải là mãi đến thời trung niên y mới có lòng cải cách.
Khi y đọc sách ở đây đã ôm chí lớn, một lòng phải làm nên sự nghiệp, thay đổi cục diện ngày càng suy yếu của Đại Tống.
Năm kia khi Phạm Trọng Yêm thực thi Tân chính, y chỉ hận mình tuổi còn rất trẻ, không thể đi theo làm tùy tùng.