So với sự tôn kính của cha con Phạm Trọng Yêm với mình, Phạm Đồng Chung này lại thiếu đi tình thân, tiếng tướng công này vừa nói ra, trái tim con buôn cũng có thể nhìn thấu ngay.
Trong lòng Phạm Trọng Yêm tuy không hài lòng, nhưng cũng không biểu hiển ra ngoài mặt.
Ông cười cười hỏi:
- Tứ lang đang học ở đâu?
- Học sinh đang học tại trường huyện, chuẩn bị qua mấy ngày nữa sẽ tới Trường Châu tham dự kì Giải thử.
Phạm Đại Xuyên bên cạnh vội vã bổ sung:
- Tứ lang nhà ta bây giờ đã là tú tài rồi!
Tú tài của triều Tống không giống với Minh Thanh, không thể coi là một loại công danh.
Nói chung, chỉ cần được huyện cử đi tham gia Giải thử là có thể được xưng tú tài.
Bởi vì trong thôn cũng chỉ có y là tú tài, Phạm Đại Xuyên cực kỳ đắc ý, gặp ai cũng khen ngợi tứ lang nhà ông ta thông minh thế nào, dễ đậu tú tài ra sao.
Phạm Đồng Chung nắm lấy cơ hội, vội vàng lấy từ trong túi đựng sách một chồng bản thảo đưa cho Phạm Trọng Yêm.
- Đây là mấy cuốn văn chương thi từ học sinh viết, xin Tướng công chỉ điểm!
Phạm Trọng Yêm nhận lấy bản thảo lật xem, lại cười cười trả lại cho y.
- Cũng không tệ lắm! Thi Giải thử cho tốt, ta hi vọng có thể nghe được tin tức tốt của cháu.
Phạm Đồng Chung kích động tới mức sắp rơi nước mắt, tiếng nói cũng nghẹn ngào.
- Tướng công đã có lời dạy bảo, học sinh nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm.
Phạm Đại Xuyên cũng hiểu đã có hi vọng, vội vàng rèn sắt khi còn nóng, nói thêm:
- Nghe nói tam đệ vẫn chưa có đệ tử thừa truyền, đệ xem có thể…
Phạm Ninh thở phù một tiếng bật cười, ông nội lại muốn cho tứ thúc làm người thừa kế của Phạm Trọng Yêm, thế mà ông ta cũng nghĩ ra được!
Dù Phạm Trọng Yêm đã kiềm chế nhưng lúc này cũng không nhịn nổi.
Ông kéo Phạm Đồng Chung đang chuẩn bị quỳ xuống dập đầu lại, nói với Phạm Đại Xuyên:
- Hôm nay đệ còn có việc, xin phép đi trước, hôm nào đó đệ lại tới bái phỏng nhị ca.
Lúc này, ông ta không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa, ông ấy quay đầu khẽ gật đầu với Phạm Ninh và Phạm Thiết Chu, xoay người đi ra khỏi sân.
- Đều tại các ngươi, khiến ta bỏ lỡ cơ hội này!
Phạm Đồng Chung ngập tràn phẫn nộ chỉ trích đại ca và cháu trai, cứ như gã dính phải cha con bọn họ nên mới xui xẻo, Phạm Trọng Yêm mới thấy gã chướng mắt.
Gã hung hăng dậm chân, bụm mặt xoay người chạy như bay, cơ hội tốt cỡ nào chứ! Cứ như vậy bị thằng nhóc con ngu ngốc kia làm hỏng.
Phạm Đại Xuyên cũng tức giận đến run cả người, ôm một bụng tức giận trút xuống đầu đứa con cả.
- Phạm tướng công đến thôn là cơ hội hiếm có thế nào, ngươi không xin y chỉ điểm cho tứ đệ ngươi, lại một lòng chỉ nghĩ đến con mình, khiến cho tứ đệ của ngươi toi công bỏ lỡ cơ hội lần này, ngươi dùng lương tâm mà suy nghĩ một chút, ngươi có làm ta thất vọng hay không, có làm tứ đệ của ngươi thất vọng hay không?
Trong lòng Phạm Ninh cực kỳ tức giận, chậm rãi siết chặt nắm đấm.
Nhưng hắn vẫn nể mặt phụ thân, không trở mặt, chỉ có điều vẫn lạnh lùng nhìn người ông nội không nói lý lẽ này mà không nói lời nào.
Phạm Thiết Chu nén giận nói:
- Phụ thân, Ninh nhi quả thực có thể đọc sách mà.
- Ta nhổ vào!
Phạm Đại Xuyên nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất, vẻ mặt châm chọc chỉ vào ba gian nhà tranh.
- Ngươi nhìn xem nhà ngươi đã nghèo tới cỡ nào, hoàn cảnh này còn muốn cho đứa con ngu ngốc của ngươi đi học? Lãng phí tiền cũng chưa nói, quan trọng hơn còn khiến người trong thôn nhạo báng, ngươi không biết xấu hổ, cái mặt già của ta cũng không gánh nổi!
- Cha còn không biết xấu hổ nói chúng con nghèo!
Trương Tam Nương rốt cuộc không kìm nổi vọt ra.
Nàng đã cố hết sức nể mặt trượng phu, không so đo với cha chồng, nhưng nàng không thể dễ dàng để mặc cha chồng nhục mạ trượng phu và con trai nàng như vậy.
Nàng căm tức nhìn Phạm Đại Xuyên:
- Năm trước ở riêng, cha đã cho Đại lang được gì? Đất đai, nhà cửa đều giữ cho lão Tứ, đuổi hết chúng con ra ngoài.
- Chúng con không có chỗ ở ổn định, chút ít của hồi môn của con mới có thể xây được ba gian nhà này, con hỏi cha một câu, Đại lang có phải con trai của cha không?
Trương Tam Nương càng nói càng đau lòng, mắt cũng đỏ lên.
- Vì sao Đại lang không được đi học, cha còn không rõ quá hay sao? Mười lăm tuổi chàng đã đi xuống hồ đánh cá nuôi gia đình, cha lại ở đây nói chàng ngu xuẩn, cha mới nên dùng lương tâm của mình mà suy nghĩ đi!
Mặt Phạm Đại Xuyên lúc đỏ lúc trắng, lão cũng dứt khoát không đếm xỉa đến nữa.
- Các ngươi đều cảm thấy ta không công bằng, ta đây liền ăn ngay nói thật, đời này tâm nguyện lớn nhất của ta là có một đứa con làm quan, nhưng Đại lang đánh cá, Nhị lang buôn bán, Tam lang đi ở rể, đều không trông cậy được.
- Hiện giờ chỉ có lão Tứ là đọc sách thành công, có hi vọng làm quan nhất, ta đành trông cậy vào nó sau khi làm quan sẽ làm rạng rỡ tổ tông, còn có thể chăm sóc ta trước lúc lâm chung, cho nên các ngươi cũng đừng trách ta thiên vị lão Tứ nhiều một chút, hơn nữa các ngươi đối xử với lão Tứ tốt một chút cũng chính là hiếu thuận với ta đó.
- Phụ thân, con cũng không có nói lão nhân gia ngài bất công.
Phạm Thiết Chu vội vàng khuyên nhủ.
- Nhưng vợ của ngươi nói, hừ!
Phạm Đại Xuyên hừ thật mạnh một tiếng, xoay người rời khỏi, nhưng đi đến cửa, lão bỗng nhiên quay trở lại, quơ lấy cái sọt chất đầy cá quế, hùng hùng hổ hổ đi mất.
***
Phạm Trọng Yêm men theo bờ sông trở về chỗ ở, trong lòng ông vô cùng cảm thán.
Rõ ràng cháu trai là người tài nhưng tỏ vẻ ngốc nghếch, là mỹ ngọc lương tài hiếm thấy, Phạm Đại Xuyên lại làm như không thấy, rõ ràng đứa con trai út là cái bao cỏ, ông ấy lại làm như minh châu.
Viết một đống bài văn như rắm chó, lại còn muốn làm người thừa kế của Phạm Trọng Yêm, Phạm Trọng Yêm ông đây có bị cách chức cũng không sa ngã như vậy.
Lúc này, Phạm Trọng Yêm thình lình nghe thấy tiếng Phạm Ninh gọi mình.
Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Phạm Ninh từ phía sau chạy như bay đến, trong tay còn cầm một trang giấy.
Phạm Trọng Yêm dừng bước, trong lòng lấy làm lạ, đứa nhóc này muốn cho mình xem thứ gì đây?
Một lát, Phạm Ninh thở hồng hộc chạy tới, cầm trong tay tờ giấy đưa cho Phạm Trọng Yêm:
- Đây là một bài từ cháu viết, xin tam a công chỉ giáo!
Phạm Trọng Yêm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phớt hồng của hắn, trong lòng dâng lên cảm giác trìu mến, ông xoay người xoa xoa cái đầu nhỏ của Phạm Ninh.
- Được, ta nhất định sẽ đọc thật kĩ!
Phạm Trọng Yêm ngẫm nghĩ một chút, lấy từ bên hông một miếng ngọc bội đưa cho hắn.
- Trong bổn đường của nhà họ Phạm ở trấn trên có một tòa tàng thư lâu, dùng ngọc bội này có thể vào trong.
Phạm Ninh nhận lấy ngọc bội, thi lễ thật sâu:
- Cảm ơn tam a công dìu dắt!
Phạm Trọng Yêm cười xoa đầu hắn:
- Cháu thật cố gắng vào, tới khi ta quay lại, viết thêm mấy bài thơ cho ta xem.