- Bài từ này có lẽ có thể khiến tâm trạng tam a công tốt hơn đó ạ.
Nói xong, hắn nhanh như chớp chạy mất dạng.
***
Phạm Trọng Yêm chậm rãi đi dọc bờ sông, vừa đi vừa đọc bài từ Phạm Trọng Yêm viết cho ông:
"Rừng động đừng nghe chuyển lá cành
Ngâm nga chậm bước chẳng đi nhanh
Gậy trúc giầy rơm say chếnh choáng
Nào ngán
Áo tơi mưa khói mặc bình sinh
Vi vút gió xuân say chợt tỉnh
Hơi lạnh
Đầu non bóng ngả cũng tương nghinh
Ngoảnh lại những nơi tiêu sắt trước
Rời bước
Cũng không mưa gió cũng không hanh
("Định phong ba" của Tô Thức - Nguồn dịch Tuyển tập từ Trung Hoa - Nhật Bản, Nguyễn Chí Viễn, NXB Văn hoá - Thông tin, 1996)
Trong lòng Phạm Trọng Yêm vô cùng khiếp sợ, quả thực ông không thể tin được, bài từ của đứa trẻ tám tuổi viết ra thế này, mình cũng chưa chắc có thể viết ra được!
Phạm Trọng Yêm dừng bước lại đọc một lần nữa, rốt cuộc ông đã lĩnh ngộ được triết lý nhân sinh ẩn chứa trong bài từ này.
Mặc dù chỉ là miêu tả cảnh trên đường quê tình cờ gặp mưa gió, nhưng nó cũng hàm chứa thâm ý rất đơn giản, ở nơi bình thường lại có kỳ quan, biểu hiện một trí tuệ khoáng đạt siêu thoát.
Khóe mắt Phạm Trọng Yêm bỗng nhiên hơi ươn ướt, bài từ này rõ ràng chính là đạo lý của một văn nhân chính trực long đong giữa dòng đời, cố gắng mở một lối thoát.
Giống như chính mình vậy!
Lúc này, Phạm Trọng Yêm nghĩ tới ánh mắt thuần khiết của Phạm Ninh, nghĩ tới sức sống căng tràn chất chứa trong khuôn mặt hồng hào tươi cười của hắn, giờ khắc này trong lòng ông đã dạt dào sức sống rồi.
***
Trong lòng, Trương Tam Nương vẫn đang oán giận trượng phu.
- Hiếm khi tam thúc thích Ninh nhi, chàng cũng không nhờ tam thúc giúp đỡ, học đường Diên Anh dễ dàng thi đậu được như vậy hay sao?
Phạm Thiết Chu sửa chữa cái cuốc, buồn bực cất tiếng trả lời oán giận của thê tử.
- Chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh của chính mình mà thi, thật sự thi không đậu thì đi học trong học đường nhà nước trong trấn, mặc kệ đi tới đâu, ta tin con trai cũng là một viên minh châu sáng nhất.
Trương Tam Nương thở dài:
- Thiếp cũng hi vọng Ninh nhi có thể đáp ứng kì vọng của chúng ta, để cha của chàng nhìn vào, ông ấy đã coi một viên minh châu như gạch ngói vụn như thế nào!
Lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng ho khan.
Phạm Thiết Chu vội vàng từ trong nhà đi ra, đã thấy tam thúc đứng trong sân.
Phạm Thiết Chu gãi gãi đầu:
- Tam thúc còn chuyện gì sao?
Phạm Trọng Yêm khẽ cười nói:
- Vừa rồi ta quên hỏi, ngày mai ta sẽ tới kinh thành, không biết Ninh nhi có bằng lòng xa nhà một tháng hay không?
Ngày kế trời còn chưa sáng, tàu chở khách Phạm Trọng Yêm dừng ở bến tàu thôn nhỏ, mẫu thân Phạm Ninh là Trương Tam Nương thay cho hắn một bộ quần áo mới, dặn dò không ngớt.
Phạm Thiết Chu trầm mặc không nói.
Trong lòng y tuy không nói gì nhưng con đã tám tuổi, có thể cùng tam a công đi kinh thành mở rộng tầm mắt đương nhiên y vạn lần đồng ý, loại cơ hội này không phải bình thường có được.
Phạm Ninh khom người bái biệt cha mẹ, liền lên thuyền, Phạm Trọng Yêm đi ra cười nói:
- Yên tâm đi, nhiều nhất nửa tháng ta sẽ mang Ninh nhi bình an trở về.
- Vậy kính nhờ tam thúc rồi.
Phạm Trọng Yêm gật gật đầu ra hiệu với người chèo thuyền, thuyền chở khách bắt đầu khởi động, lảo đảo di chuyển trong sương mù.
Trương Tam Nương nhìn bóng dáng đứa con dần chìm trong sương mù sáng tinh mơ, mắt nàng từ từ đỏ lên.
Phạm Thiết Chu nhỏ giọng nói:
- Chuyện này chúng ta không thể nói với bất kỳ ai, đối với Ninh nhi không có gì tốt, nếu ai có hỏi đến chỉ nói Ninh nhi đến nhà bà con.
Trương Tam Nương gật đầu:
- Đối với cha chàng cũng không nói sao?
Phạm Thiết Chu cười khổ, phụ thân y nếu nghe được tin tức này nhất định sẽ nổi trận lôi đình, vẫn là không nói thì tốt hơn.
Nghĩ đến phụ thân đối với y luôn xem thường, y không khỏi cúi đầu thở dài:
- Ninh nhi nhất định không chịu thua kém phụ thân.
.......
Thuyền chở khách chậm rãi di chuyển trên dòng sông nhỏ.
Phạm Ninh ngồi ở cửa sổ thuyền, bên người mang theo một bao vải nhỏ, bên trong có hai bộ quần áo và hai trăm văn tiền, cũng là hành lý duy nhất của hắn.
Phạm Ninh rất thích cảm giác ngồi trên thuyền vào lúc sáng sớm, không gian yên tĩnh này khiến hắn nhớ lại kiếp trước, những hình ảnh chân chực như đang hiện lên trong đầu hắn.
Kiếp trước của hắn là trẻ mồ côi, được nuôi dưỡng ở cô nhi viện, có được trí nhớ siêu việt mà nổi tiếng. Năm ấy hắn tám tuổi được lựa chọn vào một trường học đặc biệt, trong đó toàn bộ đều là những đứa trẻ có trí nhớ siêu việt như hắn.
Suốt mười năm cũng không biết hắn đã nhớ được bao nhiêu thứ, nhưng tại một tháng trước trong lúc thí nghiệm đã xảy ra việc không ngờ....
Phạm Ninh nghĩ đến thí nghiệm trong một tháng trước, khi đại não hắn được gắn con chip trí nhớ, nếu thành công đại não hắn sẽ chứa đựng số lượng tri thức khai sáng thời đại mới.
Kết quả hắn là người tiên phong đồng thời cũng trở thành liệt sĩ.
Trong lòng Phạm Ninh còn sợ hãi sờ sờ cái ót, lại nhịn không được bật cười, đây là đầu Phạm Ngốc Ngốc, con chip kia làm sao có thể tồn tại được chứ?
Phạm Trọng Yêm ngồi đối diện với hắn, ông ta không kìm được nhìn qua một lần "Định phong ba", bài này viết thật tốt. Ông ta sau khi trở về Đặng Châu sẽ đem nó dán lên vách, treo trong thư phòng, lúc nào cũng nhắc nhở chính mình phải rộng rãi đối mặt với mọi người.
Thật sự đứa nhỏ này vô cùng thần bí, trong lòng Phạm Trọng Yêm xúc động thật lâu, ngày hôm qua chính ông ta thiếu chút nữa bỏ qua thần đồng hiếm thấy này rồi.
Lúc này trà đồng Tiểu Phúc mang bình trà nóng vào, Phạm Trọng Yêm rót chén trà nóng mỉm cười đặt chén trà trước mặt Phạm Ninh, kéo Phạm Ninh đang trong hồi ức trở về thực tại.
- Đa tạ tam a công.
Phạm Ninh giả thành bộ dáng nhu thuận, nâng chén trà lên uống một ngụm:
- A!
Nước nóng khiến hắn nhảy dựng lên, nước nóng trong miệng, hắn ngậm cũng không được nhả ra cũng không xong, nuốt cũng không ổn, thật sự làm hắn vô cùng chật vật.
Khó khăn lắm mới nuốt được ngụm nước trà xuống, cảm thấy đầu lưỡi tê rần bỏng rát.
Hắn quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn trà đồng Tiểu Phúc, nhất định là tên tiểu tử thối này cố ý khiến hắn xấu mặt đây.
Tiểu Phúc che miệng cười trộm, nhìn hắn làm mặt quỷ rồi nhanh chạy ra ngoài.
Phạm Trọng Yêm thấy Phạm Ninh uống trà chật vật như thế cũng nhịn không được bật cười.