Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đạo

Chương 323: Yên diệt

Chương 323: Yên diệt

Bên trong đại điện, nam tử lấy từ túi trữ vật một bộ thanh sam, mặc vào ổn thỏa, tiếp tục đứng nguyên tại chỗ, nhíu mày, thần sắc không ngừng âm trầm.

Thật lâu sau, khóe miệng Tiêu Thần lộ ra ý cười khổ, lầm bầm nói:

- Việc này, có chút phiền phức.

Suy nghĩ nửa ngày, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.

- Tiêu Thần ta từ trước đến nay đội trời đạp đất, nếu chiếm đoạt thân thể người khác, tương lai bất kể thế nào cũng sẽ cho nàng một cái công đạo.

- Tu vi nữ tử này đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, có thể tiến vào nơi này có lẽ là tu sĩ của bảy đại tống phái.

- Một khi đã vậy, hai người chúng ta vẫn còn cơ hội gặp mặt.

Trong mắt Tiêu Thần lóe tinh mang, trong lòng còn có chủ ý khác, nếu đã thành nữ nhân của hắn, như vậy chỉ có thể là nữ nhân của hắn, hiện nay thế, tương lai cũng thế.

Lắc đầu, tạm thời gác việc này lại, dưới cảm ứng của hắn, bên trong đã có biến hóa, trên mặt nhịn không được lộ ra thần sắc vui mừng.

Thương thế bên trong đã hoàn toàn khôi phục.

Sinh cơ được bổ xung đầy đủ.

Thể tích kim đan tăng vọt, trước kia chỉ bằng quả trứng chim bồ câu hiện giờ đã ngang quả trứng ngỗng, tu vi cũng đã tăng vọt đên Kim Đan đại viên mãn, chỉ còn một chút nữa là kết Anh.

Tu vi nguyên thần nếu toàn lực tán ra không kém gì tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, lại có Kim Ấn chồng chất thêm năm lần, cho dù gặp tu sĩ hậu kỳ Tiêu Thần cũng có có lực đánh một trận.

Hơn nữa bây giờ, bên trong cơ thể hắn từng mạch máu đều tích tụ năng lượng vô cùng hùng hậu, năng lượng đó chính là nguyên âm lực tiến vào cơ thể hắn, chẳng qua bây giờ tu vi Tiêu Thần có hạn không thể hấp thu hoàn toàn, chỉ cần đợi đến lúc kết Anh, năng lượng này có thể hóa thành pháp lực cuồn cuộn, khiến thực lực lần nữa tăng vọt.

- Xem ra, Huyết Ngục lão tổ chắc hẳn cũng có chủ ý này, nên mới lên kế hoạch bắt nàng.

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, rồi khẽ cau mày, tới bây giờ, hắn...đúng là tên người ta cũng không biết.

Cười khổ một tiếng, y khẽ lắc đầu, ánh mắt đảo qua cấm chế, không nhận ra chỗ hư hỏng nào lúc này mới vừa lòng gật đầu.

Nhưng vào thời khắc này, một trận dao động khủng bố, mở hồ truyền đến, sắc mặt Tiêu Thần biến đổi, phất tay đem cấm chế rút về, ánh mắt âm trầm nhìn phương hướng dao động kia truyền lại.

Tầng thứ nhất- Bí cảnh khôi lỗi.

Tu sĩ ba tông phái liên thủ diệt sát khôi lôi Kim Đan còn lại, phần lớn đều bị thương không nhẹ, một gã tu sĩ Đại Đạo tông xui xẻo nhất, bị một khôi lõi ôm lấy tự bạo, trức tiếp hình thần câu diệt.

Đám tu sĩ sống sót trải qua một phen thương nghị, nhất trí không đi nữa, liền ở đây tu dưỡng, chờ đến kỳ hạn thì thoát khỏi ‘Bất Trụy động phủ’.

Sắc mặt Lan Nhược Ly hoảng hốt, đôi mắt mê ly, môi anh đào ngậm chặt, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

Đúng thời khắc này, một dao động kỳ dị nháy mắt buông xuống, nhanh chóng cảm ứng được dao động này, sắc mặt mọi người khẽ biến, lộ ra vẻ vui mừng như điên.

Rốt cục cũng có thể rời đi sao?

- Sau khi ra ngoài, ta còn có thể gặp lại ngươi hay không?

Thân người Lan Nhược Ly run run, trong mắt vẻ mê ly càng đậm.

Tầng thứ ba.

Sắc mặt Lệ Viễn Nhai tái nhợt, độn quang điên cuồng lóe ra, phía sau là một đạo kinh hồng đuổi sát theo.

Thân ảnh phía sau là một yêu thú quỷ di, lưng mọc hai cánh miệng đầy răng nanh, trong miệng gầm lên đầy sát khí.

- Trốn, trốn, phải tìm cách trốn, nều thoát được đây từ nay về sau không quay lại nữa, trăm triệu lần không thể quay lại

Nghĩ đến đây, trong lòng Lệ Viễn Nhai nhịn không được lại chửi ầm lên, vốn hắn rất cẩn thận, tại tầng ba này không gặp phải nguy cơ nào cả, nhưng không hiểu vì sao yêu thú này lại cảm nhận được khí tức của hắn, đuổi theo mãi không thôi, nếu không phải hắn tốc độ bỏ xa tu sĩ cùng cấp, chỉ sợ bây giờ đã bị yêu thú kia làm thịt.

- A, không tốt, phía trước lại xuất hiện một yêu thú Nguyên Anh kỳ.

Lệ Viễn Nhai trắng mặt, ánh mắt tuyệt vọng vô cùng.

Nhưng vào thời khắc này, chợt một dao động kỳ dị buông xuống, sắc mặt hắn hơi ngây ngốc, sau đó lại mừng như điên, thân ảnh nháy mắt biến mất giữa không trung.

Sắc mặt Huyết Ngục âm trầm, theo thời gian trôi qua, ánh mắt càng lúc càng lãnh liệt.

- Tiểu tử kia mang Tử Yên đi đã được một lúc lâu, giờ phút này chỉ sợ là đã…

Nghĩ đến dây, toàn bộ hận thù nhất tề bạo phát, khuôn mặt trở nên hoàn toàn vặn vẹo khó nhìn.

- Tiểu tạp chủng, sẽ có một ngày lão tổ làm ngươi chết không được, sống không xong.

Gầm lên giận dữ, khí tức Nguyên Anh ảm đạm xuống, tâm lý bực tức khiến thương thế càng thêm nghiêm trọng.

Đúng lúc này, cỗ dao động kỳ dị buông xuống, hắn mở miệng không cam lòng rồi biến mất.

Trong ‘Bất Trụy động phủ’, đám tu sĩ còn sống, tất cả đều gặp trường hợp bất khả kháng, bị mạnh mẽ bức đi ra.

Trên không Thất Tinh hải vực, tu sĩ Nguyên Anh gia tăng hơn bảy mươi người, đại lượng tu sĩ ở Kim Đan và Trúc Cơ cảnh giớ cũng không dưới ngàn người. Về phần tu sĩ ở quá xa, không đến kịp lúc động phủ mở ra, thì hiện giờ vẫn còn ở đây.

Cho dù không tiến vào động phủ, cũng là có cơ hôi tìm kiếm bảo vật.

Dù sao việc giết người đoạt bảo, trong tu chân giới cũng là chuyện thường ngày.

Ông!

Thất Tinh hải vực im lặng nhiều ngày giờ phút này sinh dị biến, cả mạt biển không gió mà dậy sóng, bảy tòa đảo cùng vô số đảo nhỏ chậm rãi xoay tròn.

Dị động nhất thời hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ tu sĩ. Hơn bảy mươi tu sĩ Nguyên Anh bay lên, chia làm vài phương hướng, ánh mắt khó hiểu đảo qua, nhãn thần đều che kín ý kiêng kị.

Trên không Thất Tinh hài vực, vào thời khắc này, đại trận huyền ảo ngàn trượng nháy mắt ngưng tụ giữa hư không, bên trong đại trận, vô số thân ảnh tu sĩ lập tức xuất hiện.

Ngày đó, động phủ mở ra, tu sĩ như thủy triều, tiến vào đông như cá diếc qua sông.

Hôm nay quay lại, thưa thớt, không đủ năm trăm người.

Một chuyến vào ‘Bất Trụy động phủ’, sợ là còn có mấy ngàn tu sĩ ngã xuống trong đó, tỉ lệ thương vong như thế, thực kinh người.

Liền vào thời khắc này, một đạo ô quang nháy mắt, cắt qua không gian, nhảy vào chỗ tu sĩ Hoàng Tuyền Tông.

Tuy chỉ vẻn vẹn thoáng qua nhưng ô quang này lại tán ra khí tức kinh khủng, sắc mặt các tu sĩ nháy mắt đại biến, nhất thời mọi ánh mắt đều nhìn lại.

Trưởng lão hoàng tuyền tông, Hoàng Tuyền thiên quân Bạch Cốt lão tổ, giờ phút này sắc mặt cuồng biến, đồng tử co rút vẻ không thể tin được, phất tay đem ô quang thu vào trong tay,sắc mặt vô cùng khó coi, khí tức âm hàn vô cùng cồng bạo phát ra.

Cùng lúc đó, không ai chú ý, một nữ tu chậm rải bước ra, không để lại dấu vết ẩn vào trong đám đông, theo mọi người rời đi, không gây chú ý cho ai hết.

Sắc mặt mấy cung chủ Yêu Nguyệt Tinh Thần Cung khẽ buông lỏng, mà sắc mặt chúng tu sĩ Phần Thiên tông lại hoàn toàn trầm xuống, hàn quang trong mắt lóe ra, không rõ hiện giờ tột cùng trong lòng suy nghĩ điều gì.

- Viễn Nhai, rốt cục là phát sinh chuyện gì? Vì sau chỉ có một mình ngươi quay lại?

Mặt Bạch Cốt trầm như nước, ánh mắt dừng trên tu sĩ sáu tông, hàn quang trong mắt lóe ra.

- Đệ tử bái kiến thái thượng trưởng lão.

Lệ Viễn Nhai rơi vào hiểm tử may mắn vẫn còn sống, nhưng hiện giờ dưới bao nhiêu con mắt của tu sĩ Nguyên Anh, tự nhiên sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra.

- Đệ tử Hoàng Tuyền tông ta tiến vào bên trong động phủ, không may gặp phải tu sĩ diệt sát thiếu tông chủ trước kia, sư thúc Thương Cổ bị giết, đệ tử Hoàng Tuyền tông còn lại cũng diệt vong, nếu không phải trong tay đệ tử có Truyền tống phù là phần thưởng của tông môn, ngày đó hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

- Xin thái thượng trưởng lão làm chủ cho ta, nhất định phải giết chết người này, báo thù cho chư vị sư huynh đệ.

Một câu cuối cùng này ý oán hận mười phần, suýt đẩy hắn vào chỗ chết, hắn tự nhiên hận Tiêu Thần thấu xương.

Cho dù mình không phải là đối thủ nhưng lợi dụng thế lực tông môn diệt sát hắn, lại dê dàng hơn nhiều.

- Cái gì, ngươi nào lại có can đảm như thế, thực sự nghĩ rằng lão tổ ta không dám giết người hay sao?

Sắc mặt Bạch Cốt và đám tu sĩ Nguyên Anh âm trầm, sát khí tuôn ra dày đặc.

- Người này đang ở chỗ nào, chỉ chỗ hắn cho ta, lão tổ phải đem hắn diệt sát tại nơi nầy.

Lệ Viễn Nhai nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, cũng chỉ có thể kiên trì nói:

- Đệ tử đã sơm xem qua, người này không có ở đây, có lẽ đã chết bên trong động phủ kia.

Đúng thời khắc này, sắc mặt Bạch Cốt nháy mắt biến đổi, hình như lại biết được tin tức nào đó, ánh mắt hoàn toàn trầm xuống, một cỗ sát khí bạo ngược từ cơ thể phát tán ra.

Đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ nổi giận, cả vùng biển Thất tinh lập tức phong vân biến sắc, sắc trời dân dần tối đen xuống.

Chính là vào lúc này lại có một cỗ uy áp nhàn nhạt từ trong lốc xoáy phát tán ra, dưới uy áp kia sắc mạt Bach Cốt thiên quân trắng xuống, nháy mắt đem khí tức bên ngoài thu liễm lại, trên mặt lộ vẻ kính sợ.

Cùng lúc đó, cả Thất Tinh hải vực, vô số tu sĩ đều giật mình, uy áp này tuy cực nhạt nhưng lại khiến bọn họ cảm giác như đang đối mặt với thiên địa, trong lòng không dám sinh chủ ý làm trái.

Một thân hắc bào, hư ảnh trung niên nam tử có khuôn mặt hơi có vẻ tái nhợt xuất hiện giữa hư không.

- Bảo vật động phủ đã bị lấy đi, nơi này đã hết ý nghĩa tồn tại, sắp tới sẽ hóa thành một mảnh hư vô, bọn ngươi rút lui cả đi.

Thanh âm bình thản, rất có phong phạm khí độ. Lệnh này ban ra, trong lòng mọi người không dám sinh nửa ý bất mãn.

Nói xong, hư ảnh nhẹ nhàng run lên, lập tức hóa vào hư vô, biến mất.

Cùng lúc đó, vô số dao động khủng bố đột nhiên từ đáy biển truyền ra, tuy rằng khoảng cách cực xa nhưng khí tức hủy diệt cũng đủ khiến đông đảo tu sĩ Nguyên Anh run như cầy sấy.

Thật lâu sau, khí tức hủy diệt kia tiêu tán, bảy đảo lớn nhất tề run lên, lập tức hóa thành bụi phấn, bị biển khơi cắn nuốt, về phần đại trận kia, lúc này cũng đầy vết nứt, tiện đà vỡ vụn tiêu tán.

Bất Trụy động phủ này tiêu tán sao?

Bảo vật ở đâu?

Chúng tu sĩ qua cơn khiếp sợ, trong lòng đều toát lên ý niệm như vậy, ánh mắt lại là không hẹn mà cùng hướng Hoàng Tuyền Tông nhìn lại.

Dù sao vừa rồi đạo ô quang nhỏ đó, tất cả mọi người đều cảm ứng rõ ràng, chính là Nguyên Anh của một đại tu sĩ hậu kỳ.

Nếu là bảo vật bị lấy đi, tự nhiên nhiều khả năng nhất là do người này.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch