Tiêu Thần không biết ngoại giới phát sinh chuyện gì, tự nhiên không cần lo lắng Hoàng Tuyền tông đối mặt với sự nghi kị của các phái như thế nào.
Hiện giờ hắn đang bên trong động phủ, bất ngờ phát hiện tình huống cực kì không ổn, vì sao người khác rời đi, còn hắn vẫn như cũ phải ở lại đây.
Tiếp tục chờ đợi
Không có nửa điểm phản ứng
Sắc mặt Tiêu Thần dần tối lại, nhíu mày vắt trán suy ngẩm thầm nghĩ hay là vì mình mở ra nội phủ, cho nên còn tư cách lưu lại để tìm bảo vật.
Nghĩ đến đây, trong lòng buông lỏng.
Đứng nguyên tại chỗ, thần thức đảo qua rồi xoay người bước ra ngoài đại điện.
Trên đương đi thật cẩn thận, chưa phát sinh tình huống dị thường, nhưng càng là thế Tiêu Thần lại càng cẩn thận, không dám có nửa điểm khinh suất.
Cửa điện mở rộng. trong mắt hiên lên vẻ kiêm quyết, lập tức bước ra.
Đây là một ngọn núi trôi nổi trên không, mây khói lượn lờ, cỏ cây tốt tươi, nếu không phải im ắng như tử địa thì chắc hẳn giống hệt chốn yên vui nơi động phủ tiên gia.
Thế nhưng thân thể Tiêu Thần lúc này lại cứng nhắc, đồng tử co rút lại, không có nửa điểm tinh lực đặt lên cảnh đẹp này.
Trước đại điện, có một quảng trường nhỏ, ngay chính giữa, một thân ảnh cao ngất khoanh tay đứng. Khí tức từ hắc bào tán ra, tuy cực nhạt nhưng cũng khiến lông tơ cả người hắn dựng đứng, trong lòng lo lắng không yên.
Tuy chỉ là một hình ảnh, nhưng Tiêu Thần cũng có thể xác định, ban đầu ở thế giới sấm sét, người chém giết Lôi Long chính là người này.
Nói như vậy, đạo nhân ảnh này chính là một tàn hồn của chủ nhân Bất Trụy động phủ.
Nghĩ đến đây, Tiêu Thần bất giác cười khổ, hít sâu một hơi ổn định tâm thần, kính cẩn thi lễ, nói:
- Vãn bối Tiêu Thần, bái kiến tiền bối, hôm nay có chỗ quấy rầy, xin tiền bối không để trong lòng, tại hạ tức khắc ròi khỏi chỗ này.
Thanh âm khẩn thiết nhưng bóng người kia vẫn không có nửa điểm phản ứng.
Sắc mặt hắn cang tái nhợt, trán chi chit mồ hôi, trong lòng khẩn trương cực điểm.
Bóng người kia tuy chỉ là tàn hồn Lang Huyên thượng nhân, nhưng uy lực vẫn đủ hủy thiên diệt đại. Giờ phút này cho dù tu vi tiến nhanh, Tiêu Thần cũng cho rằng không thể chống đỡ được một chiêu của người này.
Nhưng nếu đối phương muốn giết mình, Tiêu Thần cũng tuyệt đối không khoanh tay chịu chết, cho dù biết tất bại, vẫn muốn buông tay đánh cược một lần.
Trong lúc trong lòng sinh quyết tâm là lúc thân ảnh hắc bào trước mặt chậm rãi xoay người lại.
Nhìn sơ qua, ước chừng khoãng ba mươi, mặt trắng không râu, màu da có vẻ tái nhợt, đôi mắt sáng ngời, hiện giờ khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lộ ra vẻ thú vị.
- Tiểu gia hỏa ngươi, ngày đó ở bí cảnh sấm sét, chẳng những không cảm kích ơn cứu mạng của lão phu, ngược lại còn mắng ta.
- Như thế nào, hôm nay gặp lại ta, dũng khí lúc trước đâu hết rồi?
Tiêu Thần nhất thời ngay người, luống cuống chân tay.
Tàn hồn?
Tàn hồn có đầy đủ linh trí.
Nếu không phải biết trước nội tình, chỉ sợ cũng đã coi hắn là tu sĩ cường đại, ẩn cư ở thế ngoại.
- Tiền bối chớ trách, tiểu bối nói lời không suy nghĩ, ngày đó nếu đắc tội, xin tiền bối chớ để trong lòng.
Tiêu Thần thành khẩn giải thích, nhưng trong lòng buông lỏng đôi chút, xem ra người này không có ác ý, nếu không cần gì phải nhiều lời với hắn như vậy.
- Vãn bối cũng là vô ý tiến vào trong này, nếu quấy rầy tiền bối, xin tiền bối rộng lượng.
- Tại hạ lập tức rời đi, hơn nữa lấy tâm ma mà thề, tuyệt đối không đem việc hôm nay nói cho người thứ ba biết, xin tiền bối yên tâm.
Tàn hồn Lang Huyên thượng nhân nghe vậy khẽ cười một tiếng, thanh âm trầm thấp, nhưng hết sức cuốn hút.
- Tiểu tử không cần tiếp tục dò xét, lão phu hao hết khí lực đem ngươi mang đến chỗ này, tự nhiên không hại ngươi, ngược lại sẽ tặng thêm cho ngươi một hồi tạo hóa.
- Chắc hẳn giờ phút này ngươi cũng chưa tin tưởng lời ta nói, ngươi tiến đến đây, lão phu nói nguyên nhân cho ngươi, bản thân ngươi sẽ hoàn toàn minh bạch.
Khi nói chuyện, người này lộ vẻ mặt phức tạp, lập tức than nhẹ lắc đầu, ống tay áo vung lên, thân ảnh hai người nháy mắt biến mất.
Tiêu thần chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đến khi tầm mắt khôi phục lại đã là ở bên trong một tòa cung điện, tàn hồn Lang Huyên thượng nhân đang ngồi trên đại điện.
Thuấn di.
Thật sự là thuấn di, tâm vừa động liền xuyên qua không gian, năng lực như vậy, có thể nói là nghịch thiên.
Người này bất quá chỉ là một đạo thần hồn, lại có thực lực như vậy, nếu ở trạng thái đỉnh phong, sẽ có phong thái bậc nào đây?
Tâm trí Tiêu Thần rung động, đây là tồn tại tối cường tại Nhân Gian giới, trong tay áo, quyền đầu năm thật chặt.
- Ha ha, tiểu tử không cần hâm mộ, nếu tương lai thuận lợi, ngươi cũng có khả năng đột phá trở ngại, tiến vào Bất Trụy đại đạo.
Người phía trước cười nhẹ nhàng, xua tay bảo hắn ngồi xuống.
Tiêu Thần kính cẩn thi lễ, chậm rãi ngồi xuống.
Sắc mặt tàn hồn Lang Huyên thượng nhân hốt hoảng, tựa hồ lâm vào trầm tư. Sắc mặt hắn vẫn kính cẩn, không có nửa điểm mất kiên nhẫn, bên trong cả đại điện rơi vào yên tĩnh.
Thật lâu sau, tàn hồn chậm rãi mở miệng ra, nhưng câu nói đầu tiên lại khiên Tiêu Thần trong lòng nhảy dựng lên, ánh mắt lộ vẻ không thể tin được.
- Kỳ thật, lão phu tên thật là Lý Vũ Hiên, chính là gia chủ Lý gia ở Trường Phong thành thuộc Hãn Hải Đại Lục, cùng Lang Huyên thượng nhân không có nửa điểm quan hệ, cục diện như hôm nay, bắt đầu từ ba trăm năm trước.
Trong lòng Tiêu Thần rung động, nhưng sắc mặt rất nhanh bình tĩnh lại, không quá mức thất thố.
Điểm ấy rơi vào mắt Lý Vũ Hiên, khiến hắn nhịn không được mà phải hân thưởng.
- Lão phu năm đó đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, tận lực nhưng không cách nào tiến giai được, mắt thấy thọ nguyên không còn đủ trăm năm, liền rời nhà mà đi, đi khắp thiên sơn vạn thủy, tìm kiếm cơ duyên.
- Năm đó, ngẫu nhiên, lão phu bên trong mật cảnh đạt được một ngọc giản, ghi lại động phủ của Lang Huyên thượng nhân. Là đại bất trụy tu sĩ nổi danh nhất, pháp lực thần thông có thể nói là tuyệt đỉnh thế gian, nếu có thể có cơ duyên vào động phủ của hắn, ta tất nhiên có thể đột phá đạt tới cảnh giớ bất trụy. Sau khi lão phu chuẩn bị một phen liền bí mật tới chỗ này, tiến vào bên trong động phủ.
- Bên ngoài động phủ vây đầy mật cảnh, chính Lang Huyên thượng nhân bày ra, uy lực vô cùng, lúc ấy lấy tu vi của lão phu củng phải cửu tử nhất sinh mới có thể đột phá. Lúc tiến vào trong không ngờ tới Lang Huyên thượng nhân đã sớm ngã xuống, chỉ để lại một đạo tàn hồn, tàn hồn này uy lực vô cùng, mặc dù không có ý thức nhưng nếu muốn diệt sát ta cũng cực kì đơn giản. Trong lúc sinh tử nguy cấp, lão phu bất đắc dĩ phải thi triển bí pháp, tự đem nguyên thần dung hợp với tàn hồn, trải qua trăm năm mới miễn cưỡng khống chế được, nhưng trong quá trình dung hợp bởi vì tàn hồn quá mạnh mẽ, tự thân đem nguyên thần ta cắn nuốt hoàn toàn, giờ lưu lại chỉ còn một tia ý thức của ta.
- Ha ha, nói thế, tiểu tử kia, ngươi cứ đem ta xem là Lang Huyên thượng nhân, dù sao giờ phút này ta cũng là tàn hồn của hắn mà thôi.
Lý Vũ Hiên cười tự giễu, trên mặt lộ ý chua sót.
Động phủ này của Lang Huyên thượng nhân, chính là lấy tàn hồn chống đỡ, hai thứ phải sống nhờ vào nhau, lão phu tuyệt đối không thể rời di, nếu bước ra bên ngoài một bước, sẽ bị tiêu tán hoàn toàn.
- Đến nay, đã bị vây hơn ba trăm năm, tính ra nếu không cùng tàn hồn tương dung, chỉ sợ bây giờ lão phu đã là một nắm đát vàng rồi, trong chuyện này được hay mất lão phu cũng không rõ lắm, hiện giờ cũng lười nghĩ đến.
Sắc mặt Tiêu Thần vẫn bình tĩnh, nhưng mắt liên tục hiện lên dị sắc, suy nghĩ trong lòng hiển nhiên không biểu hiện ra ngoài, vẫn bình tĩnh trầm ngâm rồi chắp tay nói:
- Tiền bối xin thứ cho tiểu tử ngu dốt, tiến vào động phủ lân này số lượng tu sĩ không dưới vạn người, vì sao ngài lại chọn vãn bối?
- Còn nữa vẫn bối không biết là chính mình có tài đức gì, có hay không giúp được tiền bối việc này, xin tiền bối nói rõ, nếu có thể làm được, tiểu bối tất nhiên không dám từ chối.
Hắn ngữ khí không nhanh, thanh âm trầm ổn, thần sắc bình tĩnh, đối diện với ánh mắt Lý Vũ Hiên cũng không có nửa điểm yếu thế.
Tiêu Thần cũng không cho rằng tồn tại kinh thiên trước mặt hắn hao hết tâm tư đưa hắn đến đây lại chỉ cùng hắn nói chuyện xưa, trong chuyện này ắt phải có ẩn tình, nếu không thể biết rõ trong lòng hắn không tránh khỏi bất an.
Lý Vũ Hiên nghe thế, mặt không đổi sắc, ánh mát tựa cười mà không cười nhìn Tiêu Thần, nói:
- Việc này nếu ngươi không đề cập đến, ta cũng sẽ nói với ngươi.
- Tiểu gia hỏa ngươi thật ra rất cẩn thận, sợ lão phu gây bất lợi cho ngươi, bất quá cùng ta năm xưa rất giống nhau. Chúng ta là tu sĩ nghịch thiên không chỉ cùng thiên đấu mà còn cùng người đấu, chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể dẫn đến họa sát thân.
Nói xong, trên mặt lộ vẻ do dự, lập tức cau mày, đem ý niệm trong đầu chậm rãi áp chế.
- Về việc vì sao lại chọn ngươi, nguyên nhân lại cực kì đơn giản.
- Đầu tiên, tu vi ngươi không kém, dù chưa kết Nguyên Anh nhưng tu vi nguyên thần, thần thông uy lực không kém tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, hiện tại cũng có thể cùng tu sĩ hậu kỳ đại chiến.
Nói tới đây lão gia hỏa lại lộ ra vẻ cười mà không cười, thật khiến Tiêu Thần cảm thấy có chút xấu hổ, cũng may người này cũng không nhiều lời, nói tiếp:
- Điểm thứ hai, lão phu lần này nhờ vả ngươi không phải là chuyện nhỏ, tuy chú trọng tu vi nhưng thái độ làm người rất trong yếu, nếu không ta tình nguyện đem động phủ này phong bế lại cũng tuyệt đối không thả bất cứ kẻ nào. Tiểu tử người tuy không coi là người tốt nhưng cũng may ân oán rõ ràng, điểm ấy miễn cưỡng qua được. Không cần giật mình, Bất Trụy động phủ tuy lớn nhưng không có sự tình gì giấu diếm được ta.
- Về điểm thứ ba, đó là vận khí, lão phu thân phận đặc thù nhưng không thể phá hư quy củ trong động phủ, nếu ngươi vận khí cực kém chết trong một bí cảnh nào đó, ta cũng sẽ không ra tay cứu người, tại thế giới sấm sét lão phu ra tay bởi vì Lôi Ngư lão tổ quá mạnh mẽ đủ để phá hư bí cảnh, lão phu tuyệt đối không cho phép nên ra tay trấn áp nó.
- Hơn nữa, cẩn thận tính toán, ngày đó là hai người hợp lực diệt địch, nếu không phải ngươi ra tay, chỉ sợ lão phu muốn diệt nghiệt súc đó cũng phải trả một cái giá không nhỏ.