Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đệ Tử Của Ta Đều Là Vô Địch Đại Yêu

Chương 16: Thành quả tu luyện (3)

Chương 16: Thành quả tu luyện (3)



Ầm!

Ầm!

Ầm!

Sau khi đủ mọi tiếng nổ ngừng lại, mặt biển xuất hiện thi thể của đủ các loài cá, dày đặc, bao phủ kín cả vùng biển gần bờ.

“Làm được rồi! Ta làm được rồi!

Dựa vào lực lượng của chính mình, vận dụng khí đánh chết cá ở dưới đáy biển, bằng cách này, đã hoàn thành được yêu cầu của sư tôn.

Con khỉ vô cùng kích động, đồng thời nhảy vào trong biển, vớt hết số cá bị đánh chết lên bờ.

Cùng lúc đó, Chu Huyền đi loanh quanh cả một vòng cũng không có thu hoạch gì, bèn trở về.

Khi biết tin con khỉ thu hoạch được mấy trăm con cá, Chu Huyền cũng sững sờ.

Đây hiển nhiên không phải điều mà một chiếc cần câu cá có thể làm được, dù là những ngư dân có kinh nghiệm không bao giờ trống lưới, cũng tuyệt đối không đánh được nhiều cá trong thời gian ngắn như vậy.

Xem ra là con khỉ này biết khó mà lui, trực tiếp xuống biển bắt cá rồi.

Như vậy lại càng hay, đúng líc có thể giúp hắn đi tìm đồ ăn.

Thế là hắn mở miệng nói: “Không tệ, hoàn thành khá tốt.”

Con khỉ cũng mặt mày hớn hở, không ngờ sư phụ chỉ tùy tiện chỉ điểm một chút, đã để hắn lĩnh ngộ ra phương pháp sử dụng lực lượng càng cao cấp hơn, điều này khiến hắn càng thêm sùng bái Chu Huyền hơn.

Sau khi ăn cá nướng xong xuôi, buổi chiều con khỉ liền bắt đầu huấn luyện thể lực, tự giác chạy cự ly dài vòng quanh Thái Hư Thiên.

Hiện tại hắn đã tin tưởng.

Chỉ cần làm theo phương thức huấn luyện của sư phụ, hắn nhất định có thể trường sinh bất tử, thế là lại càng thêm chăm chỉ.

Khoảng thời gian tiếp theo, ban ngày Chu Huyền huấn luyện con khỉ gánh tảng đá lớn tập chạy, buổi tối thì dạy hắn tiết học văn hóa.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt một tháng đã trôi qua.

Hôm nay, Chu Huyền khẽ vỗ bả vai mình, trong rừng rậm không có gối đầu, vậy nên khi ngủ vẫn rất khó chịu, may mà dường như mình có gì thể chất gì đó, muỗi sẽ không lại gần hắn, cũng coi như là đền bù của hệ thống đối với việc mắt mình bị mù.

Hắn ung dung vươn vai duỗi người.

Không biết tại sao trong khoảng thời gian này mỗi ngày tỉnh dậy đều cảm thấy tinh thần phấn chấn, cơ thể cứ như có lực lượng dùng mãi không hết!

Thậm chí còn có một loại ảo giác khó hiểu, cứ như thể sức lực của hắn lớn đến mức có thể một quyền đấm chết một con hổ.

Đương nhiên Chu Huyền biết rõ đây tuyệt đối là ảo giác.

Một quyền đấm chết một con hổ gì gì đó, sao có thể được chứ?

Hắn nhanh chóng rửa mặt, nháy mắt đã khiến mình tỉnh táo hơn không ít.

“Sư phụ!”

Lúc này, con khỉ chạy đến trước mặt Chu Huyền với vẻ mặt hưng phấn, quỳ xuống đất dập đầu, kích động nói.

“Đệ tử đã chạy xong nhiệm vụ của ngày hôm nay.”

“Gì cơ?”

Nghe được những lời này, Chu Huyền sửng sốt.

Phải biết khi vừa mới bắt đầu con khỉ không mang theo vật nặng gì chạy xong một vòng, cũng phải tốn ít nhất một ngày trời, mà bây giờ còn chưa đến buổi trưa, đã nói chính mình chạy xong rồi ư?

Vẻ mặt Chu Huyền nghiêm túc, mở miệng nói: “Đồ nhi, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi trộm lười biếng rồi hay không?”

Nếu không thì sao có thể trong vòng chưa đến nửa ngày, đã hoàn thành xong nhiệm vụ ngày hôm nay rồi.

“Ừm…”

Con khỉ không biết phải giải thích thế nào mới được, chợt quyết định dùng hành động để chứng minh: “Sư phụ, ta mang theo tảng đá nặng hơn trước kia, lại chạy thêm một vòng nữa nhé?”

“Đi đi.”

Chu Huyền biết rõ, bên cạnh có một tảng đá lớn hơn, gần bằng một ngọn núi nhỏ.

Uỳnh uỳnh!

Đột nhiên đất rung núi chuyển, con khỉ dùng hai tay nhấc ngọn núi lên, trực tiếp vác tảng đá to như ngọn núi kia lên vai, bắt đầu tu hành.

Mà động tác này, khiến Chu Huyền chấn động.

Không ngờ mới trải qua một tháng huấn luyện, sức lực của đồ đệ trở nên khủng bố như vậy.

Quả nhiên, vào lúc chính ngọ khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, con khỉ đã vác tảng đá lớn đó trở về.

Dù hắn có thật sự chạy hết toàn bộ hay không, có thể nâng được một tảng đá lớn đến như vậy lên, đã chứng tỏ là có tiến bộ cực lớn so với một tháng trước đó.

Đồ đệ này của mình, có tiềm lực thật không tầm thường, vượt xa dự tính của hắn.

Nhưng mặc kệ đồ đệ như thế nào, Chu Huyền cũng bày ra dáng vẻ chỉ tàm tạm mà thôi, không hề kinh ngạc nói: “Làm không tồi, tiếp tục huấn luyện, ngươi cần phải vác được một đỉnh núi chân chính, mà còn phải chạy về trong thời gian một nén hương, mới có thể tiến hành bước huấn luyện kế tiếp.”

“Phải vác được một đỉnh núi chân chính ư?”

Con khỉ cũng hơi kinh ngạc, trọng lượng của một đỉnh núi, nặng hơn đảng đá hắn đang vác trên lưng nhiều.

Hắn của hiện tại, sợ rằng vẫn chưa vác nổi một ngọn núi.

Nhưng Chu Huyền lại trầm giọng nói: “Ngày xưa từng có một con khỉ sinh ra giữa trời đất, hắn đấu pháp với con người, bị người ta thi triển Bàn Sơn Thuật, dùng hai ngọn núi Tu Di và Nga Mi trấn áp, nhưng cũng không trấn áp được con khỉ này.

Cuối cùng phải di chuyển Thái Sơn đến, mới hoàn toàn trấn áp được con khỉ này dưới chân núi.

Ngươi mới di chuyển một đỉnh núi, cũng không phải là núi lớn sông rộng gì, thế này thì có gì khó!”

“Đệ tử đã hiểu rồi!”

Đồng thời con khỉ cũng khá kinh ngạc, trong trời đất này lại có một con khỉ lợi hại như vậy, ngay cả ba ngọn núi lớn đều không trấn áp được.

Như này thế thần hầu, thật hi vọng sau này có thể dùng nhận thức một chút.

Nhưng hắn lại không hề hay biết.

Con khỉ mà Chu Huyền nói đến, tên của hắn là Tề Thiên Đại Thánh!








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch