Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đệ Tử Của Ta Đều Là Vô Địch Đại Yêu

Chương 17: Một chiêu khí công từ trên trời giáng xuống (1)

Chương 17: Một chiêu khí công từ trên trời giáng xuống (1)



Mấy ngày tiếp theo, con khỉ bắt đầu thử việc vận chuyển một ngọn núi lớn.

Nhưng dù như thế nào đi chăng nữa, sức lực của hắn đều không đủ để dịch chuyển đỉnh núi khổng lồ đó.

Những đỉnh núi ở đây, tuy rằng không phải núi lớn sông rộng gì, nhưng nhẹ thì cũng nặng hàng trăm triệu tấn, với năng lực thể chất hiện tại của con khỉ, muốn dịch chuyển một ngọn núi lớn cũng không đơn giản như vậy.

Điều này khiến con khỉ buồn chết đi được.

Mấy ngày sau, cũng không có chút manh mối nào, khiến hắn lo lắng ăn không ngon ngủ không yên.

Thế nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện gì xấu với Chu Huyền.

Suy cho cùng sự tiến bộ của con khỉ hiện giờ, còn nhanh hơn cả hắn tưởng tượng nhiều.

Từ lúc mới bắt đầu vác tảng đá nặng trăm cân chạy cự ly dài vòng quanh Thái Hư Thiên, sau đó đã vác những tảng đá lớn nặng mấy chục tấn, mà tốc độ lại càng lúc càng nhanh.

Khiến Chu Huyền cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Yêu quái ở thế giới này đều mạnh như vậy sao?

Hơn nữa còn mới chỉ là một con tiểu hầu yêu thôi!

Nếu như là đại năng Chân Tiên, vậy thì sẽ mạnh mẽ đến mức nào, quả thực không thể nào tưởng tượng nổi.

Đồng thời Chu Huyền cũng cảm cảm thấy có chút lo lắng.

Nếu như con khỉ này lại tiếp tục tiến bộ, tiết học của hắn chỉ sợ là không đủ mất.

Vậy nên thấy con khỉ vò đầu bứt tai khi đối mặt với ngọn núi, hoàn toàn không xê dịch nổi, cũng khiến hắn yên tâm hơn nhiều.

Nếu như ngay cả một ngọn núi lớn cũng có thể dịch chuyển, vậy thì thôi bỏ đi được rồi!

Hiện tại con khỉ còn chưa đủ mạnh, Chu Huyền cũng có thể tiến hành rất nhiều buổi huấn luyện có mục đích, có thể kéo dài thời gian lâu hơn nữa.

“Sư phụ, ta quả thật không thể nào xê dịch nổi ngọn núi này.”

Ngày hôm nay, con khỉ đi đến bên cạnh Chu Huyền, dường như là đã bị thất bại, giọng điệu của hắn có chút uể oải.

Vốn còn tưởng là mình tiến bộ thần tốc, những ngày qua còn có chút đắc chí, cảm thấy chính mình rất nhanh là đã có thể trở thành tiên nhân, trường sinh bất tử.

Nhưng trên thực tế thì sao?

Ngay cả việc dịch chuyển một đính núi thôi mà mình cũng không làm được.

Nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu cảm gì của sư phụ, con khỉ cảm thấy mình đã khiến sư phụ thất vọng.

Nhưng trên thực tế, Chu Huyền chẳng những không hề cảm thấy thất vọng, hắn để con khỉ đi dời núi, vốn chính là cố ý muốn làm khó dễ hắn, chèn ép hắn, làm giảm nhuệ khí của con khỉ.

Nếu không thì làm thế nào để duy trì được sự uy nghiêm của sư tôn đây?

Vậy nên khi Chu Huyền biết được con khỉ đã thất bại, trong lòng hắn vẫn có chút mừng rỡ.

Cũng may, cũng may.

Dạo gàn đây con khỉ tiến bộ quá nhanh, cần phải chậm lại một chút.

“Không cần phải vội, người xưa đều nói phải phá rồi mới lập lại được, hiện tại ngươi đã đến bình cảnh, muốn đột phá, vẫn còn thiếu một chút đồ.”

Chu Huyền chậm rãi mở miệng nói.

Nghe sư phụ nói như vậy, con khỉ ngước mắt lên, liếm môi nói: “Xin sư phụ cứ nói, đệ tử nhất định sẽ cố gắng cải thiện!”

Hắn biết rõ mình không xê dịch nổi núi, chắc chắn là đã thiếu sót ở đâu đó rồi.

Dù là huấn luyện, hay là tu hành, cũng có sự thiếu sót.

Nếu như chính mình tu luyện một mình, ắt hẳn là sẽ lầm đường lạc lối.

May mà có sư tôn chỉ điểm, mới có thể để hắn nhìn rõ chỗ nào xảy ra vấn đề.

Nếu như mình đã để sư tôn thất vọng trong bài kiểm tra dời núi này, yêu cầu lần này của sư tôn, nhất định phải cố gắng gấp bội để hoàn thành.

Lúc này, Chu Huyền mở miệng, chỉ nói hai chữ.

“Thực chiến!”

“Thực chiến?”

Con khỉ chớp mắt, vô cùng nghiêm túc.

“Không sai, ngươi bị thiếu thực chiến!”








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch