Đối mặt với lời chất vấn của Phù Tiên Tử, vẻ mặt của mười tám Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử vẫn không thay đổi như cũ, một người trong số đó đứng ra và nói: "Có thể chọn tiêu diệt chúng ta thêm lần nữa, chúng ta sẽ không phản kháng."
Phù Tiên Tử nghe được lời này, cảm thấy máu dồn lên não, sắc mặt tối sầm lại trong nháy mắt.
Tu Thần thật sự đang khiêu khích và sỉ nhục lão.
Nói cái gì mà sẽ không phản kháng?
Nói như thể nếu các ngươi phản kháng thì có thể sống được vậy!
Đừng nói là mười tám Thần Vương, cho dù là một nghìn tám trăm Thần Vương thì Phù Tiên Tử vẫn không để vào trong mắt.
Lời nói này của Thiên Thọ Lão Quy rõ ràng đã chọc giận Phù Tiên Tử, từ một góc độ khác mà nói thì Tu Thần đang không ngừng giở trò khiến lão phải chán ghét, đến khi lão phải nổi giận và sơ suất mới thôi.
Chỉ có điều cái giá này khó tránh khỏi quá đắt rồi đi? Thật sự không coi sinh linh chi lực là sinh linh chi lực sao? Chỉ đơn giản để chọc giận lão mà không ngừng hao phí sinh linh chi lực?
Sau khi tiêu phí hết sinh linh chi lực dự trữ, sẽ không còn đủ để nuôi dưỡng và chống đỡ nữa, cấp bậc của Phệ Thiên Hành Giả sẽ giảm xuống! Chẳng lẽ Tu Thần thực sự không để ý đến điểm này? Chỉ đơn giản là để sảng khoái một chút thôi sao?
Phù Tiên Tử phát hiện ra mình không hiểu Tu Thần một chút nào, trên cơ bản, lão không hiểu rốt cuộc hiện tại hắn đang nghĩ những gì.
Người đã đến trình độ này, làm sao còn làm những chuyện ngu xuẩn như vậy được chứ?
"Lão phu ngược lại muốn nhìn xem, Tu Thần hắn có bao nhiêu sinh linh chi lực để chơi đùa!" Phù Tiên Tử quát một tiếng giận dữ, lại vung tay lên.
Mười tám Thần Vương tan thành tro bụi trong nháy mắt, lần này trực tiếp hóa thành tro, không giống như lần trước nổ thành sương máu.
Vô Thần ở một bên nhìn về nơi mười tám Thần Vương biến mất, không khỏi nuốt nước miếng.
Nói thật, bây giờ y thực sự sợ Tu Thần.
Bản thân y bồi dưỡng vô số năm tháng mới có hai Thần Vương xuất hiện, Tu Thần thì hay rồi, chỉ một lát đã trực tiếp đưa hơn hai mươi Thần Vương cho Phù Tiên Tử giết!
Tu Thần mở nhà máy chế tạo Thần Vương sao? Có tiền đến vậy sao?
"Sư tôn..."
Vô Thần nhìn về phía Phù Tiên Tử ở một bên với sắc mặt xanh mét, gọi một tiếng yếu ớt.
Bây giờ y không biết nên đi hay nên ở lại, lỡ như lại có mười mấy Thần Vương nữa chạy tới đây, cứ xuất hiện vô hạn như vậy, thì chẳng phải sẽ phải ở lại đây xem trò cả đời hay sao?
Phù Tiên Tử cười lạnh một tiếng, phía sau xuất hiện một cái ghế, lão trực tiếp ngồi xuống đó.
"Lão phu ngược lại muốn nhìn xem, bản lĩnh tái tạo Thần Vương của Tu Thần hắn lớn đến đâu!”
Thấy dáng vẻ này của Phù Tiên Tử là dự định không đi, lão sẽ ngồi ở đây đợi Tu Thần phái người tới tặng đầu tiếp, đây là tính bắt hắn tiêu tốn sinh linh chi lực đến cùng.
Đối với Phù Tiên Tử mà nói, Tu Thần muốn mặc sức chơi trò phục sinh và tiêu diệt với mình, thì lão cũng sẽ vô cùng sẵn lòng, dù sao cũng không phải là lão tiêu hao sinh linh chi lực.
"Hẳn là... sẽ không tới nữa chứ?" Vô Thần tái mét mặt, cười gượng một tiếng rồi nói.
Phù Tiên Tử chỉ cười lạnh vài tiếng, không để ý tới Vô Thần.
Vô Thần đứng ở bên cạnh, có chút do dự và khó chịu. Y hiểu rõ Phù Tiên Tử, điệu bộ này của Phù Tiên Tử thoạt nhìn như không có chuyện gì, nhưng y biết lão đang tức giận thật rồi, hơn nữa còn là loại cực kỳ tức giận.
Hiện giờ mình nói sai hoặc làm sai một bước thôi, rất có khả năng sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ và sự trừng phạt của Phù Tiên Tử, cho nên Vô Thần không dám đi, cứ đứng ở bên cạnh Phù Tiên Tử một cách ngoan ngoãn.
Bên kia, ở trong biên cảnh Cực Bắc.
Tu Thần đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha, trong tay cầm một ly rượu vang, vẻ mặt hài lòng và dễ chịu.
Phù Tiên Tử và Vô Thần đã đoán đúng, mấy đợt Thần Vương đó của Tu Thần chính là để tặng sự chán ghét cho bọn họ.
Hắn cũng có thể tái tạo ra vô số Thần Vương rồi phái qua đó chịu chết, nhưng không cần thiết, bởi vì mục đích của Tu Thần đã đạt được rồi.
Huống hồ, liên tục tái tạo Thần Vương như vậy, một, hai hay mười người còn thế tạm thời chấp nhận và hiểu được, nhưng nếu chơi không có chừng mực như vậy, chắc chắn sẽ dẫn tới sự phỏng đoán và nghi ngờ của Phù Tiên Tử, mất nhiều hơn được.
Đã để người ta chán ghét đủ rồi, về phần bọn họ còn đang đợi ở bên đó, vậy cứ để bọn họ đợi là được.
"Ngươi thật sự không sợ Phù Tiên Tử đánh nhau với ngươi thật sao?" Lúc này, trong lòng Thiên Khôn Vô Diệm vô cùng phức tạp.
Nàng vừa mới đưa toàn bộ tộc nhân của mình tới biên cảnh Cực Bắc, lúc trước trốn ở bên trong lĩnh vực không dám ra ngoài, sau lại nhận được lời kêu gọi của Tu Thần, nên mới vội vàng tới đây.
Trước kia, vì cắt đứt quan hệ với Vô Thần, nàng mỗi ngày đều sống trong nước sôi lửa bỏng, chỉ lo Vô Thần không vui một cái sẽ trực tiếp dùng bộ tộc Thiên Khôn bọn họ để tế đao.
Thế nhưng tình hình hiện tại lại khiến nàng hoàn toàn không hiểu được.
Tu Thần và Phù Tiên Tử đánh nhau từ khi nào? Mà hiện giờ Vô Thần đã hoàn toàn lụi bại đến mức làm nền, vỗn dĩ không xứng đánh nhau với Tu Thần.
Nhớ tới lúc trước mình còn năm lần bảy lượt khuyên Tu Thần phải cẩn thận với Vô Thần, kêu Tu Thần tạm thời đừng đối đầu với y, trong lòng Thiên Khôn Vô Diệm lại không ngừng cười khổ.
Rõ ràng là một người chạy ra từ Tán giới bên trong Tử giới của mình! Tại sao lại mạnh mẽ như vậy? Hoàn toàn không lý do!
...
Làm sao Thiên Khôn Vô Diệm lại không biết Phù Tiên Tử là ai?
Lão chính là người sau lưng Vô Thần, đệ nhất cường giả chân chính của Phù Tiên giới!
Thậm chí nghe được cái tên này, ngươi cũng đã biết lão lợi hại đến đâu.
Phù Tiên giới, Phù Tiên Tử!
Đây chính là Nguyên giới của lão!
Mà hiện giờ Tu Thần lại lấy cứng chọi cứng với Phù Tiên Tử, còn liên tục khiêu khích và châm chọc đối phương, Thiên Khôn Vô Diệm tỏ ra hoàn toàn không hiểu.
"Lão không dám đánh nhau nghiêm túc với ta đâu." Tu Thần mỉm cười rồi nói, nhấp một hớp rượu vang trong ly.
"Bởi vì hiện giờ thực lực của ngươi đã gần bằng lão rồi, phải không?" Thiên Khôn Vô Diệm hỏi với một nụ cười gượng gạo.
Tu Thần nhún vai, cười đáp: "Sai, lão kiêng dè người sau lưng ta, lão sẽ không trở mặt với ta cho đến khi người sau lưng ta xuất hiện."
...
Người sau lưng?
Thiên Khôn Vô Diệm nghe được lời này của Tu Thần, nét mặt cứng lại, biểu cảm hơi đấu tranh, sau đó nàng cố lấy dũng khí rồi hỏi: "Vậy thật sự còn có người khác phía sau ngươi sao? Thiên Nguyên Tử biết không?"
Nếu có người sau lưng Tu Thần, thì người đó chắc chắn không phải là Thiên Nguyên Tử! Thiên Khôn Vô Diệm vẫn vô cùng chắc chắn về điểm này, nếu Thiên Nguyên Tử lợi hại như vậy, thì Vũ Hóa Thần triều đã không bị Dạ Hạ Thiên Quân tiêu diệt.
Nhưng có thể so chiêu được với Phù Tiên Tử, vậy người sau lưng Tu Thần phải mạnh đến mức độ nào? Loại người như Phù Tiên Tử không phải là đại diện cho cảnh giới mạnh nhất hay sao? Lẽ nào còn có thể mạnh hơn?
Giờ khắc này, Thiên Khôn Vô Diệm đột nhiên cảm thấy trong lòng thật mệt mỏi, chẳng còn một chút hy vọng nào vào cuộc sống nữa.
Nàng nỗ lực tu luyện bao nhiêu năm, kết quả là ngay cả tư cách làm quân cờ cũng chẳng có.
Không có ý nghĩa, cuộc đời thật sự không có ý nghĩa.
"Không có, ta chính là người sau lưng ta, ta nói như vậy ngươi có tin không?" Tu Thần nhìn về phía Thiên Khôn Vô Diệm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười sâu xa.
Nhìn thấy nét mặt tự tin và ung dung đó của Tu Thần, Thiên Khôn Vô Diệm thoáng kinh ngạc. Nàng đột nhiên phát hiện ra trên người Tu Thần có thứ khí tức thần bí khiến nàng cảm thấy cực kỳ mê muội.
Người nam nhân này giống như một câu đố, rốt cuộc trên người hắn có bao nhiêu bí mật? Đến cùng thì thực lực đã đạt tới trình độ nào?
"Ta... ta không biết." Thiên Khôn Vô Diệm lấy lại bình tĩnh, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, nàng quay đầu sang một bên, không dám đối diện với Tu Thần.
Tu Thần nhìn thấy Thiên Khôn Vô Diệm đột nhiên lộ ra vẻ thẹn thùng và lúng túng, hắn bật cười, uống một hơi cạn rượu vang trong ly.