Chương 429. Một con chó giữ cửa! Nỗi nhục của Vô Thần!
Trong Phù Tiên cốc, Phù Tiên Tử và Vô Thần im lặng đợi hơn một canh giờ rồi.
Thực ra Vô Thần đợi được nửa canh giờ thì trong lòng đã biết Tu Thần sẽ không phái người tới nữa, nhưng thấy Phù Tiên Tử vẫn còn đợi, không dám nói rời đi, chỉ cúi đầu đứng đợi cùng.
Đến khi đợi thêm nửa canh giờ nữa, Phù Tiên Tử sầm mặt lại, đôi mắt lóe ra sát khí.
Hiện giờ lão đã biết mình bị Tu Thần gài bẫy, tuy rằng hắn làm thế mới là sáng suốt, nhưng điều này chẳng khác nào khiến lão trở thành một kẻ ngu si đợi không ở đây một canh giờ. Lúc trước lão chỉ tức giận, nhưng giờ phút này lão hận không thể trực tiếp chạy tới bằm Tu Thần ra vạn mảnh.
Nhưng Phù Tiên Tử biết mình không thể làm vậy, qua lần giao thủ lúc trước với Tu Thần, lão biết hóa thân không thể đối phó với hắn, chỉ bản thể mới có thể trấn áp nổi.
Nhưng trước khi biết rõ kẻ đứng sau Tu Thần là ai, Phù Tiên Tử tuyệt đối không dùng bản thể.
Trong Chư Thiên Vạn Giới này, phàm là người có chút tu vi thì chẳng ai đưa bản thể vào trận đấu ngay từ đầu, mất hóa thân thì còn tu luyện ra được, chứ mất bản thể thì vạn kiếp không thể hồi sinh.
"Xem ra, chúng ta lại bị Tu Thần đùa bỡn rồi." Phù Tiên Tử lạnh lùng nói.
Vô Thần đứng bên cạnh sắc mặt đanh lại, nhẹ giọng nói: "Có lẽ tái tạo mấy Thần Vương đã khiến hắn tiêu hao rất nhiều sinh linh chi lực, muốn tùy hứng cũng không tùy hứng nổi nữa."
Phù Tiên Tử liếc mắt nhìn Tu Thần, cười lạnh một tiếng, hỏi: "Ngươi cho rằng Tu Thần là một tên ngu sao?"
Vô Thần sửng sốt, lập tức lắc đầu.
Kẻ ngu làm sao đi được đến bước có thể giở thủ đoạn với Phù Tiên Tử. Nếu thế là ngu thì bọn họ tính là gì? Không bằng kẻ ngu hay sao?
"Lúc trước vi sư đã tiêu diệt mấy Thần Vương tái tạo?" Phù Tiên Tử lại hỏi.
Vô Thần suy nghĩ một hồi, nói: "Hai mươi hai..."
"Đúng vậy, hai mươi hai Thần Vương. Nói cách khác trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một ngày, Tu Thần đã tái tạo được hai mươi hai Thần Vương, rồi phái tới đây để vi sư giết. Tái tạo một Thần Vương phải tiêu hao một lượng sinh linh chi lực vô cùng lớn, huống hồ là hai mươi hai người. Ngươi cho rằng Tu Thần có nhiều sinh linh chi lực để lãng phí vậy sao?"
"Việc này..."
Đối diện với câu hỏi của Phù Tiên Tử, Vô Thần không biết nên trả lời thế nào.
Việc này quả thực quá mức kỳ dị.
Nếu nói Tu Thần làm thế để chọc giận Phù Tiên Tử, khiến lão phải khiếp sợ mình thì đâu cần phải cực đoan như thế?
Với số sinh linh chi lực của Vô Thần, nếu như có thể tái tạo, thì một Thần Vương sẽ khiến y thương gân động cốt, còn hai mươi hai người thì quả thực y không dám tưởng tượng.
Bao năm qua y hao tốn tâm trí mới chỉ bồi dưỡng ra được hai Thần Vương mà thôi, Thương Lan Dạ kỳ thực không được tính là do Vô Thần bồi dưỡng, chỉ giúp đỡ một chút mà thôi.
Vậy mà chỉ trong thời gian nửa ngày, Tu Thần đã tái tạo ra hai mươi hai Thần Vương, chỉ nghĩ lại thôi đã khiến Vô Thần dựng tóc gáy.
"Sư tôn, ý của người là, những Thần Vương được tái tạo này không phải từ tay Tu Thần? Mà là của người đứng sau hắn?" Vô Thần hỏi.
Phù Tiên Tử cười một tiếng, nói: "Thực lực của Tu Thần hiện giờ mới chỉ đến cấp bốn viên mãn mà thôi, không có khả năng đạt đến cấp năm. Nếu đến cấp năm thì vừa rồi lúc đối đầu với ta, hắn chắc chắn đã sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn với ngươi."
Phù Tiên Tử vô cùng tự tin, nếu Tu Thần sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn với Vô Thần, thì chắc chắn không qua được pháp nhãn của lão. Nhưng cũng có một khả năng khác là Tu Thần biết Phù Tiên Tử chắc chắn sẽ không cho phép hắn sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn đối với Vô Thần, cho nên đã không sử dụng.
Vô Thần cười cay đắng.
Lời của Phù Tiên Tử quả thực như kim đâm vào tim y. Cấp bốn viên mãn là thế nào? Hiện giờ y mới chỉ đến cấp ba Hư Không Tạo Vật mà thôi, ngay cả bậc cửa của cấp bốn cũng chưa chạm tới.
"Vậy người sau lưng hắn rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ chúa tể của những Nguyên giới khác muốn lén xâm nhập vào Phù Tiên giới của ta?" Vô Thần hỏi.
Mặc dù Vô Thần đang quản lý Phù Tiên giới, thành lũy Nguyên giới cũng do y giám sát, nhưng quyền hạn của Phù Tiên Tử vẫn ở trên y. Phù Tiên Tử muốn cho ai vào thì Vô Thần không thể nào phát giác ra được. Nếu một cường giả có thực lực tương đương Phù Tiên Tử thông qua cách thức thần bí nào đó để vào Phù Tiên giới, thì Vô Thần không biết cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Thế nhưng Phù Tiên Tử mà không biết thì lại có chút khoa trương.
"Trong lòng đã có suy đoán đại khái, nhưng vẫn chưa thể xác nhận. Tu Thần vẫn luôn co đầu rụt cổ trong biên cảnh Cực Bắc không ra ngoài, nơi này cũng có chút bí ẩn. Hiện giờ biên cảnh Cực Bắc đã thoát khỏi tầm khống chế, không điều tra được. Bảo người của ngươi cẩn thận một chút, trong khoảng thời gian sắp tới cứ ngoan ngoãn ở trong địa bàn của mình, đừng xông loạn ra ngoài." Phù Tiên Tử trầm giọng dặn dò.
"Toàn bộ biên cảnh Cực Bắc đã bị cướp rồi sao?" Vô Thần tỏ ra kinh ngạc.
Y cho rằng Tu Thần chỉ chiếm đóng chỗ đó mà thôi, nhưng từ lời của Phù Tiên Tử thì có vẻ như hắn đã hoàn toàn tước đoạt Cực Bắc.
Toàn bộ Tử giới đã bị mình đánh mất, hiện giờ ngay cả biên cảnh Cực Bắc cũng bị mất rồi?
Tu Thần đang từng bước xâm chiếm Nguyên giới sao?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Vô Thần trở nên vô cùng khó coi. Dường như mọi chuyện càng ngày càng bất lợi cho bọn họ, liên tục bị Tu Thần dắt mũi.
"Bản nguyên Nguyên giới ở biên cảnh Cực Bắc đã bị chiếm mất, không lấy lại được." Phù Tiên Tử nói.
"Sư tôn, lẽ nào cứ trơ mắt nhìn Tu Thần muốn làm gì thì làm sao? Đồ nhi cho rằng người sau lưng hắn chắc chắn không thể bằng sư tôn, cho nên mới liên tục sử dụng những thủ đoạn màu mè lòe loẹt. Chi bằng chúng ta cứ trực tiếp đánh tới, sau đó tiêu diệt Tu Thần và người đứng sau lưng hắn! Nếu để bọn chúng tiếp tục càn rỡ thế này, dù cuối cùng diệt trừ được bọn chúng thì Phù Tiên giới của chúng ta cũng bị đại thương nguyên khí!" Vô Thần nhìn Phù Tiên Tử bằng ánh mắt đau đớn tột cùng, nói đầy bi thương.
Y thực sự không hiểu, người khác đã đánh tới địa bàn của mình, chiếm được cả bản nguyên Nguyên giới, vậy mà Phù Tiên Tử vẫn ngồi yên như thế. Chẳng lẽ lão thực sự sợ hãi bản thân không đối phó nổi?
Nếu là vậy thì cứ trực tiếp đầu hàng đi, để y đỡ phải hi vọng rồi lại không ngừng nếm mùi vị tuyệt vọng.
Thấy Vô Thần nói chuyện gần như kẻ tâm thần, vẻ mặt Phù Tiên Tử dần trở nên thâm trầm, nhiệt độ xung quanh lão bắt đầu giảm xuống với tốc độ cực nhanh. Thực vật và hồ nước gần đó chớp mắt bị phủ một lớp băng màu đen, bốc ra hơi lạnh.
Rét buốt!
Vô Thần đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh giá, không những thân thể mà ngay cả linh hồn cũng bị đóng băng vì lạnh.
"Sư tôn tha mạng! Đồ nhi nhất thời thất lễ, xin sư tôn tha thứ!" Vô Thần vội vàng quỳ sụp xuống dập đầu, run giọng xin tha.
Phù Tiên Tử nhìn Vô Thần quỳ dưới đất bằng ánh mắt không cảm xúc, lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ là một con chó giữ cửa lão phu nuôi, bảo làm gì thì làm nấy, còn chưa đến phiên ngươi ra lệnh đâu!"