Chương 430: Hai giới hợp tác! Hành động mang dã tâm!
Trong điện Vô Thần, cha con Thương Lan Dạ và Hải Đô Vân Long đang đứng dưới đại điện.
Vô Thần ngồi trên ghế chủ tọa, mặt mũi vô cảm, đôi mắt nhìn ra cửa, không nói gì cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Hai cha con Thương Lan Dạ và Thương Lan Thần Uy đều tỏ ra sầu lo, bọn họ không biết biên cảnh Cực Bắc cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Trong khoảng thời gian này họ vẫn đang xây dựng lại gia tộc, đâu còn tâm tư đi để ý những việc khác.
Nếu không phải Vô Thần ra chiếu lệnh, có lẽ mấy nghìn năm tới bọn họ cũng không ra ngoài.
"Đại nhân..." Hải Đô Vân Long khẽ gọi một câu.
Họ đã im lặng nửa canh giờ, Hải Đô Vân Long là thuộc hạ trung thành nhất của Vô Thần, người đầu tiên lên tiếng hỏi đương nhiên phải là y.
Vô Thần lấy lại tinh thần, nhìn về phía Hải Đô Vân Long.
"Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử đã chết." Vô Thần nói bằng giọng hờ hững, không nghe ra bất cứ tâm tình gì, giống như đang kể một chuyện chẳng liên quan gì đến y.
"Cái gì?"
Hải Đô Vân Long và hai cha con Thương Lan Dạ cùng hoảng hốt ngẩng phắt đầu lên, kinh hãi nhìn Vô Thần.
Đối với cha con Thương Lan Dạ, bọn họ chỉ kính nể và sợ hãi hai người Thiên Thọ Lão Quy mà thôi, bởi vì hai người này là Thần Vương, cũng là tâm phúc của Vô Thần.
Nhưng đối với Hải Đô Vân Long, Thiên Thọ Lão Quy chính là lão tổ của bọn họ! Sở dĩ y được Vô Thần trọng dụng cũng là vì liên quan đến Thiên Thọ Lão Quy.
Hai thuộc hạ mạnh nhất dưới trướng Vô Thân lại chết ư? Tin tức này không khác gì quả bom, khiến đầu óc và thần hồn bọn họ nổ tan tành.
"Là... là Tu Thần sao?" Hải Đô Vân Long run giọng hỏi.
Vô Thần khẽ gật đầu.
Những người bên dưới nhìn lẫn nhau.
Thời gian gần đây họ không tham gia vào sự kiện nào, chỉ biết biên cảnh Cực Bắc xảy ra trận đại chiến. Nhưng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy, ngay cả Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử cũng chết.
Hai người này lợi hại hơn bọn họ rất nhiều. Kể cả Thương Lan Dạ đã là Thần Vương, nhưng thực lực giữa hai bên vẫn chênh lệch rất lớn.
Ngay cả hai Thần Vương còn bỏ mạng, thì ba người bọn họ tham gia vào chẳng phải chết càng thêm nhanh sao?
"Tu Thần đó rốt cuộc có lai lịch gì vậy?" Viền mắt Hải Đô Vân Long ửng đỏ, sắc mặt đầy dữ tợn.
Thiên Thọ Lão Quy bỏ mình là điều đáng sợ nhất đối với Yêu tộc, bởi vì bọn họ không còn một đồng loại có địa vị cao trong Phù Tiên giới ủng hộ nữa
"Bản tọa đánh không lại." Vô Thần đáp.
Ba người nghe câu trả lời không khỏi hít sâu một hơi.
Cho đến giờ bọn họ vẫn nghĩ rằng Tu Thần và Vô Thần đấu trí đấu dũng, thực lực hai bên không khác biệt nhiều lắm. Bây giờ Vô Thần lại nói đánh không lại? Khác nào nói đám người bọn họ có thể bị Tu Thần tiêu diệt bất cứ nào?
Nhất thời, cảm giác nguy cơ đầy ắp trong lòng ba người.
"Vậy... vậy phải làm thế nào?" Thương Lan Thần Uy vội vàng hỏi.
Lúc trước tộc Thương Lan của hắn bị một mũi tên của Kinh Như Tuyết bắn nát, thiếu chút nữa diệt tộc, hắn còn muốn tương lai sẽ đi báo thù. Nhưng giờ xem ra, đừng nói là báo thù, có giữ được mạng hay không cũng còn chưa biết chừng. Hơn nữa chưa chắc sau này Phù Tiên giới sẽ biến thành địa bàn của ai.
Vô Thần nhìn thoáng qua tên đệ tử của mình, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Cùng là đệ tử, vì sao đệ tử của Tu Thần lại ưu tú như vậy? Mà đệ tử của mình vừa gặp chuyện thì hoang mang hốt hoảng.
Tuy rằng Kinh Như Tuyết có mũi tên Tiên Thiên trong tay, nhưng việc nàng dám ra tay về phía y đã nói lên tất cả! Nếu đổi lại là Thương Lan Thần Uy, dù cho hắn cầm mũi tên Tiên Thiên, chắc chắn cũng không dám bá đạo, gan dạ như Kinh Như Tuyết.
Bởi vì Thương Lan Thần Uy sợ chết, còn Kinh Như Tuyết thì không, hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của Tu Thần.
Thương Lan Thần Uy nhìn thấy ánh mắt của Vô Thần, sợ sệt vội vàng cúi đầu xuống, không dám nói thêm nửa chữ.
"Biên cảnh Cực Bắc đã bị Tu Thần chiếm mất, sau này các ngươi phải cẩn thận, đừng đến gần đó. Hải Đô Vân Long truyền tin tức Phù Tiên giới xuất hiện ma thần chuyển thế, mọi thế lực đều không được tới gần biên cảnh Cực Bắc. Nếu phát hiện những khu vực khác có động tĩnh của kẻ địch thì lập tức bẩm báo lại."
"Vâng!" Hải Đô Vân Long vội vàng đáp.
"Hai cha con các ngươi cứ chuyên tâm phát triển gia tộc đi, những chuyện khác không cần xen vào, cũng không có tư cách quản lý, an phận một chút cho bản tọa!" Cuối cùng Vô Thần nhìn về phía cha con Thương Lan Dạ.
"Vâng, đại nhân!"
Hai cha con cũng vội vàng trả lời.
Bây giờ dù Vô Thần không cảnh cáo thì bọn họ cũng không dám làm xằng vậy, đặc biệt là sau khi nghe Vô Thần nói mình không phải đối thủ của Tu Thần, thì càng không dám có suy nghĩ gì khác.
Chỉ cần sơ sảy một chút là tộc Thương Lan của bọn họ sẽ thực sự bị diệt toàn tộc, đâu còn dám có tâm tư nào khác.
"Được rồi, lui cả ra đi." Vô Thần sốt ruột phất tay.
Ba người không dám chậm trễ, vội vàng cáo từ ra về.
Vô Thần day thái dương đang căng lên vì đau đầu. Lúc này y vừa bực bội vừa lo lắng, chuyện đã phát triển vượt ra khỏi tầm kiểm soát của y.
Không đúng, không thể nói là vượt ra khỏi tầm kiểm soát, mà là ngay cả hắn cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể ở một bên quan sát.
"Trông ngươi tiều tụy quá nhỉ?"
Giọng của Trương Sinh truyền vào trong tai Vô Thần.
Sau khi ba người Thương Lan Dạ rời đi, hình chiếu của Trường Sinh lập tức hiện ra trong đại điện.
Lão nở nụ cười khá ung dung bình tĩnh, trong giọng nói còn mang theo phần châm chọc.
Vô Thần nhìn Trường Sinh, chỉ cười lạnh vài tiếng, không nói gì.
Trường Sinh nhìn nụ cười của Vô Thần, khẽ cau mày, nói: "Ngươi cười có ý gì? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy trong nụ cười nhạt của ngươi còn mang theo vài phần bi thương. Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không phải ngươi muốn hợp tác với ta sao? Được, cứ làm theo điều kiện của ngươi đi. Ta sẽ tìm Thiên Nguyên Tử cho ngươi." Vô Thần mặc kệ câu hỏi của Trường Sinh, đi thẳng vào vấn đề.
Trường Sinh nhìn bộ dạng đau khổ của Vô Thần lúc này, nhất thời hơi ngẩn người, sau đó dùng ánh mắt kinh ngạc quan sát tỉ mỉ Vô Thần, tặc lưỡi nói: "Lần này ngươi tới tìm ta là vì chuyện đó? Chưa được bao lâu mà đã đổi ý rồi? Chẳng lẽ thời gian qua Phù Tiên giới của ngươi đã xảy ra chuyện lớn gì?"
Trường Sinh không phải người của Phù Tiên giới, cho dù lão có gian tế, nhưng tin tức cũng không nhanh nhạy đến thế. Hơn nữa bây giờ Phù Tiên Tử đang giám sát chặt chẽ thành lũy Nguyên giới, tin tức không thể truyền ra nhanh được.
Về phần hình chiếu của Trường Sinh có thể đến đây, là do Vô Thần giở thủ đoạn. Mà Phù Tiên Tử chẳng coi trò hề dưới mí mắt này vào đâu.
"Ngươi chỉ cần nói hợp tác hay không hợp tác là được, về những chuyện khác không cần phải biết nhiều." Vô Thần lạnh giọng nói.
Trường Sinh nheo mắt nhìn chằm chằm vào Vô Thần, không lên tiếng.
Một lát sau, lão bật cười ha ha, đáp: "Được, vậy chúng ta hợp tác vui vẻ!"
Vô Thần khẽ nở một nụ cười không dễ phát hiện, nói: "Hợp tác vui vẻ."
Trường Sinh đi một vòng trong đại điện, sau đó bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Vô Thần.
"Nếu đã hợp tác rồi, thì bây giờ ngươi nên nói cho ta biết, biên cảnh Cực Bắc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"