Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 468:

Chương 468. Kẻ áo đen thần bí! Vô Thần sợ run!

Trong điện Vô Thần ở Phù Tiên giới.

Lúc này, Vô Thần thoạt nhìn có vẻ hơi chán nản.

Từ sau khi trở về từ Nam Cảnh, ý chí cả người có hơi sa sút.

Y nỗ lực làm việc nhiều năm như vậy, cho rằng mình ít nhất cũng có tư cách có thể đấu tranh và chống lại Phù Tiên Tử một phen, thế nhưng bây giờ y mới phát hiện ra, y vẫn chỉ là rác rưởi như cũ.

Từ đầu đến cuối vẫn là một thứ rác rưởi ngu dốt!

Mãi mãi không có khả năng trở mình, và mãi mãi phải sống dưới cái bóng của Phù Tiên Tử.

Đây không phải là kết quả mà y mong muốn, chỉ là hiện tại y không có năng lực để thay đổi nó.

Phù Tiên Tử thực sự quá mạnh mẽ, khi y nhìn thấy một chưởng đó từ bản thể của lão, cả người y đều ngẩn ra.

Thực lực của lão đã mạnh đến mức thậm chí một người ở cấp bậc như y cũng chưa từng tưởng tượng ra được.

Nếu nói sự xuất hiện của Tu Thần đã phá nát vẻ kiêu ngạo của Vô Thần, thì lần ra tay đó của Phù Tiên Tử đã nghiền nát cọng rơm cứu mạng cuối cùng của y.

Y của hiện tại đã hoàn toàn mất hết dã tâm rồi.

Thậm chí y còn chẳng muốn làm chúa tể ngoài mặt của Phù Tiên giới nữa.

Nó chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Hoàn toàn không có một chút ý nghĩa gì.

Hiện tại, Vô Thần không hề có ý chí chiến đấu, y thậm chí còn có suy nghĩ muốn ở ẩn.

Y sẽ tìm một nơi để ở ẩn, trồng đủ loại hoa và cỏ, cứ như vậy trải qua một đời.

"Nghe nói Phù Tiên Tử đã mở Cửu giới lệnh? Hiện giờ toàn bộ chín đại chúa tể đều đang ở trong không gian chúa tể?"

Hư ảnh của Trường Sinh xuất hiện trước mắt Vô Thần.

Vô Thần liếc mắt nhìn hư ảnh trước mặt, rồi nói với giọng thờ ơ: "Chắc là vậy."

Trường Sinh nhìn thấy tinh thần và thái độ này của Vô Thần, vẻ mặt có hơi kinh ngạc, lão hỏi: "Sao thoạt nhìn tinh thần ngươi lại sa sút như vậy? Sao thế? Gặp phải chuyện gì khó sao? Không phải Tu Thần đã chết rồi sao?"

Vì Phù Tiên Tử và Thiên Cương vẫn chưa trở về, cho nên hiển nhiên hai người họ vẫn chưa biết tin Tu Thần vẫn còn sống.

Vô Thần thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn trần nhà phía trên và thì thào: "Ngươi nói xem, rốt cuộc vì sao con người ta lại tu luyện?"

Trường Sinh trừng mắt nhìn y, chợt cười to ba tiếng rồi đáp: "Đầu ngươi có vấn đề sao? Tại sao lại hỏi loại câu hỏi ngu ngốc như vậy? Hiển nhiên là tu luyện vì bản thân mình rồi, còn có thể vì sao được nữa?"

Vô Thần chậm rãi nhìn về phía Trường Sinh, y cười một tiếng rồi bảo: "Vì mình, một người Luyện Thể cảnh cũng có thể trải qua một kiếp bình yên ở phàm trần, nếu đã như vậy, tại sao còn muốn đi lên nữa?"

Một câu nói này của Vô Thần khiến Trường Sinh nghẹn lời.

"Rốt cuộc ngươi làm sao vậy? "Trường Sinh nhíu mày, giọng nói trở nên hơi trầm.

Lão và Vô Thần đã từng là là đồng môn của nhau, hai người đã chung sống với nhau hàng trăm, hàng ngàn năm, và đã hiểu đối phương rất rõ.

Trong trí nhớ của Trường Sinh, Vô Thần vẫn luôn là người tràn đầy dã tâm, sau đó không chịu thua ai mà muốn cố gắng leo lên cao, nhưng hiện tại, lão lại không nhìn ra được Vô Thần rực rỡ như ánh mắt trời gay gắt ngày trước nữa.

Ngược lại càng giống như một người nản lòng, đánh mất suy nghĩ theo đuổi ý nghĩa của cuộc sống.

Trường Sinh không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Vô Thần.

"Không có gì, chỉ là đột nhiên thấy được rất nhiều chuyện mà thôi." Tu Thần cười nhạt một tiếng rồi đáp, vẻ mặt có hơi cô đơn và không cam lòng.

Có thể vùng lên xưng bá, có ai mà không muốn chứ?

Thế nhưng hiện tại y không nhìn ra được một chút hy vọng nào, tâm đã như tro tàn.

"Không ngờ ngươi cũng sẽ có bộ dáng ủ rũ như bây giờ, có lẽ tên Tu Thần đó đã cho ngươi đả kích quá sâu, thực ra ngươi cũng không cần để ý đến hắn quá đâu, trước kia Thiên Cương đã từng nói với ta, người sau lưng Tu Thần chính là một trong chín đại chúa tể Nguyên giới, về phần mục đích là gì thì vẫn chưa biết, Tu Thần có thể lợi hại được như vậy là vì sau lưng hắn có chúa tể giúp đỡ, nếu Phù Tiên Tử và Thiên Cương có thể bồi dưỡng chúng ta, vậy chưa chắc chúng ta đã không phải là đối thủ của Tu Thần." Trường Sinh nói một cách sâu xa.

Bây giờ không phải là lúc để chán nản, mở Cửu giới lệnh chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn, đây chính là cơ hội hợp tác tốt nhất của hai người bọn họ.

Vô Thần nhìn Trường Sinh rồi phất tay, đáp: "Ngươi đi đi, ta muốn yên tĩnh một chút."

Trường Sinh híp mắt lại và nhìn chằm chằm vào Vô Thần.

"Hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng."

Một lát sau, Trường Sinh bỏ lại một câu này rồi biến mất.

Vô Thần nhìn vào nơi hư ảnh của Trường Sinh tan biến, rồi cười tự giễu một tiếng.

"Thất vọng hay không đã chẳng còn ý nghĩa nữa rồi, ngươi và ta đều chỉ là quân cờ mà thôi." Vô Thần lại thở dài một tiếng.

"Cho nên, ngươi có muốn thay thế Phù Tiên Tử không?"

Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn đột nhiên truyền vào lỗ tai Vô Thần.

Sắc mặt Vô Thần thay đổi, đột nhiên nhìn xuống đại điện phía trước.

Một người đàn ông mặc áo đen chẳng biết đã lơ lửng bên dưới điện từ khi nào, không có hình dáng cũng không có chân tay, dường như chỉ có mỗi một chiếc áo đen phất phơ tại chỗ, toàn bộ cơ thể tràn ngập khí tức của hung thần.

"Ngươi là ai?"

Vô Thần đứng bật dậy, vẻ mặt cảnh giác và đề phòng.

Vậy mà đối phương lại có thể xuất hiện dưới tình huống mình hoàn toàn không phát hiện chút nào, thực lực này chắc chắn không thể coi thường được!

Hơn nữa, y không nhìn ra được tu vi của đối phương, thậm chí y cũng chẳng nhìn ra được rốt cuộc bên dưới áo đen kia có gì.

"Ta là ai không quan trọng, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có muốn thay thế Phù Tiên Tử không?" Giọng nói của áo đen lại vang lên, vẫn vô cùng khàn như trước, khiến người nghe được cực kỳ khó chịu.

"Đồ vô liêm sỉ!"

Vô Thần gầm lên một tiếng giận dữ, vung tay phải lên rồi nắm chặt.

Hai dòng khí mạnh mẽ đột nhiên bùng phát ra, rồi phóng thẳng về phía áo đen.

Thế nhưng nó lại chém vào khoảng không.

Dòng khí xuyên thẳng qua cơ thể của kẻ áo đen, sau đó toàn bộ điện Vô Thần lập tức chia năm xẻ bảy.

Bụi mù tản đi, Vô Thần nhìn chằm chằm vào kẻ áo đen trước mặt với sắc mặt hoảng sợ.

Lúc này, không biết kẻ áo đen đã xuất hiện trước mặt y từ khi nào, khí tức chết chóc vô cùng mạnh mẽ ấy tập trung vào Vô Thần, khiến y cảm thấy run rẩy và sợ hãi trong lòng!

Chỉ một khí tức mà cũng có thể khiến mình có loại cảm giác này được sao?

Lúc trước, cho dù là thời điểm đối mặt với Tu thần, cũng sẽ không xảy ra loại tình huống như vậy!

Đối mặt với Tu thần, y sợ hãi nhiều hơn, mà đối mặt với kẻ áo đen trước mặt, lại chính là hoảng hốt và run rẩy! Đây chính là nỗi sợ phát ra từ tận sâu trong linh hồn.

"Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi có muốn thay thế vị trí của Phù Tiên Tử không?" Kẻ áo đen tiếp tục hỏi.

"Ngươi! Ngươi có thể giúp ta sao?" Vô Thần nuốt nước miếng, thấp giọng hỏi.

"Ta có thể."

"Ngươi chỉ cần trả lời ta, muốn, hay là không muốn."

Đôi mắt của Vô Thần bắt đầu trở nên đấu tranh và mê man, hiện tại y hoàn toàn không biết đang có chuyện gì xảy ra.

Đột nhiên có một kẻ áo đen xuất hiện, sau đó mở miệng hỏi mình có muốn thay thế Phù Tiên Tử hay không?

Sao y không muốn được chứ?

Y nằm mơ cũng muốn!

Nhưng đây không phải là thứ muốn thì có thể làm được.

"Ta muốn!"

Vô Thần gật mạnh đầu.

Bóng hình của kẻ áo đen đang áp sát trước mặt Vô Thần đột nhiên lùi lại, rồi dừng trong đống phế tích cách đó ba mét.

"Tốt lắm."

Kẻ áo đen nói và ngưng tụ ra một cặp nhẫn màu đen ở trước mặt.

Chiếc nhẫn này vô cùng đen tối, dường như có thể hấp thụ và cắn nuốt toàn bộ ánh sáng, cực kỳ quỷ dị.

"Ngươi đeo một chiếc, sau đó nghĩ cách để Phù Tiên Tử đeo chiếc còn lại, rồi ngươi sẽ trở thành chúa tể của Phù Tiên giới, thay thế vị trí của Phù Tiên Tử!"

"Ngươi nói cái gì?"

Nghe được những lời này của kẻ áo đen, đồng tử của Vô Thần đột nhiên co rút lại, y nhìn chằm chằm vào hai chiếc nhẫn màu đen với vẻ mặt không dám tin.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch