Chương 522. Tan vỡ trong chớp mắt! Lời cảm thán đến từ Thiên Nguyên Tử!
"Không phải, ta và Tu Thần không có bất cứ quan hệ gì."
Sáu người Phạt Ngô nghe thấy lời Bắc Lý nói, mí mắt cùng run lên.
Trong lòng bọn họ hết sức rõ ràng, đến nước này rồi, Bắc Lý hoàn toàn không cần phải nói dối bọn họ làm gì, bởi vì hai bên đã trở mặt với nhau.
"Cho nên, hắn thực sự là người của Giới Ngoại Thiên?" Phạt Ngô hỏi.
"Không phải hắn tới từ Thần Vũ giới sao? Điều này chắc hẳn Qua Thiên là người rõ nhất." Bắc Lý nhìn sang Qua Thiên, nói đầy ẩn ý.
Sắc mặt Qua Thiên trở nên hết sức khó coi.
Lúc Tu Thần xuất hiện, lão đã tự mình đi điều tra. Trong Tán giới Địa Cầu ở Ngân Hà Tử giới của Thần Vũ giới quả thực có một người tên là Tu Thần, bất kể là hình dáng, giọng nói hay tính cách đều giống hệt hắn.
Nói cách khác tên này quả thực đến từ tán giới Địa Cầu.
Hơn nữa sau đó lão còn phát hiện ra một việc, Tu Thần quả thực là một người kế thừa hệ thống.
Qua Thiên tạo ra hệ thống, Hạo Thiên lựa chọn kí chủ, sau đó mới đưa hệ thống vào thân thể của người được chọn.
Tu Thần chính là một kí chủ hệ thống.
Nhưng không biết vì sa, sau khi hệ thống bám lên người thì tin tức ghi chép bị xóa sạch, cho nên ngay từ đầu hạo Thiên cũng không phái hiện ra Tu Thần là kí chủ.
Phải đến sau này, Qua Thiên tự mình kiểm tra mới biết được. Khiến trong lòng lão khó chịu như ăn phải cứt chó.
Việc này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ rằng lão chính là người đưa Tu Thần rời khỏi Tán giới Địa Cầu. Nói cách khác Tu Thần có được ngày hôm nay, Qua Thiên lão có một nửa công lao trong đó.
Đây chính là điển hình của việc cầm đá đập chân mình.
"Hắn quả thực là kí chủ hệ thống dưới trướng của ta. Nhưng lúc hệ thống bám thân sau đó truyền tống hắn rời đi thì toàn bộ ghi chép sau đó đều bị biến mất. Chắc hẳn hắn bị người Giới Ngoại Thiên chọn trúng cũng chính từ lúc đó." Qua Thiên trầm giọng xác nhận.
Mọi người đều nhìn sang lão, ánh mắt đầy vẻ trách cứ.
"Ngươi xem, khác nào nuôi ong tay áo đâu? Năm đó ngươi phát minh ra cái hệ thống này, chúng ta đã từng phản đối, nhưng ngươi không nghe. Giờ thì hay rồi, nuôi ra một tai họa như thế." Bắc Lý trào phúng nói.
"Nếu đã xác định ngươi và Tu Thần không có vấn đề gì, thì hắn chính là con rối của Giới Ngoại Thiên đến xâm chiếm chín đại Nguyên giới của chúng ta. Bởi vậy, thân là người của chín đại Nguyên giới, hiện giờ không phải là lúc chúng ta nên liên thủ lại để đối phó hắn sao?" Phạt Ngô nheo đôi mắt sâu xa lại, chậm rãi nói.
Đây là diện mạo thực sự của chúa tể.
Một giây trước vẫn còn ngươi chết ta sống, một giây kế tiếp đã đưa ra ý kiến liên thủ lại để đối phó với kẻ địch khác mà mặt không đỏ, tim không loạn nhịp, hoàn toàn không có cảm giác ngượng ngùng.
Ánh mắt Bắc Lý đầy vẻ giễu cợt nhìn thoáng qua Phạt Ngô, lão cười nói: "Ngươi cho ta là thằng ngu à? Giúp các ngươi đối phó với Tu Thần, sau đó các ngươi lại tới xử lý ta? Cục diện hiện giờ nếu không phải là Tu Thần, thì ta cũng không thể đứng trước mặt các ngươi nói chuyện được nữa rồi. Các ngươi cứ tùy ý đối phó với hắn đi, ta không tham gia."
"Ngươi!"
Phạt Ngô giận dữ quát một tiếng.
Bắc Lý từ chối lại khiến cục diện quay về một vòng tuần hoàn chết.
Bọn họ hiểu rất rõ Bắc Lý, nhưng Tu Thần thì lại hoàn toàn xa lạ. Hắn có thể chiếm được Phù Tiên giới, giết chết Phù Tiên Tử, vậy chứng tỏ thực lực đã đến cấp bậc chúa tể. Ai biết bắt Tu Thần phải trả cái giá bao nhiêu?
Nếu bọn họ quay lại đối phó với Tu Thần, thì sẽ để Bắc Lý đứng ngoài ngư ông đắc lợi, hoặc lỡ đâu đứng sau lưng Tu Thần để gây khó dễ thì ai biết hậu quả sẽ thế nào.
Đây là nỗi lo lắng và tâm tư của các chúa tể.
Đừng nhìn bọn họ cao cao tại thượng, đứng trên vạn người mà lầm, thực ra cảm giác nguy cơ của bọn họ rất lớn.
Những người khác chỉ cần sơ suất là có thể thất bại, mất mọi thứ, nhưng một khi bọn họ thất bại là mất đi cả tính mạng.
Trong tình huống chưa nắm chắc tất cả, bọn họ sẽ không tùy tiện hành động. Không chỉ để ý đến kẻ địch, mà còn phải đề phòng các chúa tể khác.
Làm chúa tể thực sự quá nhọc lòng...
"Được rồi, ta cũng không muốn lắm lời với các ngươi nữa. Muốn làm thế nào tự các ngươi xem mà làm, đừng dính dáng đến ta." Bắc Lý bỏ lại câu đó rồi trực tiếp biến mất.
Sáu đại chúa tể còn lại liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ hoàn toàn không ngờ cục diện sẽ trở thành thế này. Khó khăn lắm bảy người họ mới nhất trí được mục tiêu, đầu tiên là phong ấn Bắc Lý giới, sau đó là đến Phù Tiên giới. Nào ngờ một chiêu này của Tu Thần đã khiến tất cả tan vỡ.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?" Chúa tể Hoang giới lạnh giọng hỏi.
Lão là người tổn thất ít nhất, hiện giờ Thiên Cương không có mặt, nếu Phạt Ngô đòi tấn công Tu Thần thì lão tuyệt đối không theo.
"Tu Thần thông đồng với người Giới Ngoại Thiên, nhất định phải diệt trừ!" Qua Thiên lạnh giọng nói.
"Đúng vậy! Sáu người chúng ta đã đủ để tiêu diệt Tu Thần rồi!" Trường Hà cũng gật đầu nói.
Tâm trạng của lão và Qua Thiên giống nhau, hóa thân nửa chúa tể của họ đều bị Tu Thần tiêu diệt, nên thù này nhất định phải báo!
"Vậy các ngươi đi đi, ta sẽ không tham gia." Chúa tể Võ giới phất tay, rồi rời đi.
"Ta cũng không tham gia, chuyện của Tu Thần, chỉ cần ba người các ngươi liên thủ lại là đủ rồi." Chúa tể Hoang giới cũng bỏ đi.
Chúa tể Vẫn Sinh giới nhìn mấy người còn lại, chẳng nói chẳng rằng đi mất.
Ba người kia có thể nói là đi rất dứt khoát, không hề dông dài, dây dưa.
Chỉ còn lại ba người Qua Thiên, Phạt Ngô và Trường Hà đang mang sắc mặt đen xì.
Ba người này đều bị Tu Thần tiêu diệt mất hóa thân nửa chúa tể, tổn thất lớn nhất.
Phạt Ngô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra lạnh giọng nói: "Để bàn bạc kỹ hơn."
Qua Thiên sầm mặt lại, vẻ mặt dữ tợn, nhưng không nói thêm gì.
Lão biết bây giờ muốn liên thủ đối phó với Tu Thần là việc hoàn toàn không thực tế. Các chúa tể đều tính toán lẫn nhau, đều muốn bỏ ra ít nhất nhưng thu lợi nhiều nhất. Hiện giờ ba người này chỉ đành nhìn xem tình hình Thiên giới bên kia như thế nào.
"Đi thôi." Trường Hà hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Qua Thiên và Phạt Ngô nhìn nhau.
"Ngươi cứ thế cam tâm để cho một hậu bối đè đầu cưỡi cổ mình sao?" Qua Thiên cười khẩy hỏi.
Phạt Ngô đáp: "Không thì thế nào? Ngươi muốn hai ta liên thủ lại đối phó hắn à?"
"Nhưng cũng không thể làm công cho kẻ khác được." Qua Thiên nói.
"Ha ha, làm công? Từ này thú vị đấy." Phạt Ngô khẽ bật cười, sau đó cơ thể biến mất.
Qua Thiên đứng một mình giữa hư vô chi cảnh, sắc mặt không ngừng thay đổi, cuối cùng cũng biến mất theo.
Trò hề bảy đại chúa tể liên thủ cứ thế kết thúc.
Trong Bắc Lý giới, Thiên Nguyên Tử đang ngồi trong đình nghỉ mắt tự chơi cờ năm quân với mình.
Bắc Lý đột nhiên xuất hiện bên cạnh lão.
"Rút cả rồi đúng không?" Thiên Nguyên Tử nhìn chằm chằm bàn cờ, mỉm cười nói.
Bắc Lý gật đầu, ngồi xuống đối diện Thiên Nguyên Tử, nhíu mày nhìn bàn cờ: "Vì sao mỗi lần ngươi rảnh rỗi không có việc gì lại tự đánh cờ? Cách chơi cờ năm chữ nối thành một hàng này có gì thú vị sao?"
Thiên Nguyên Tử cười ha hả, đáp: "Hai phe đánh nhau, tất có một bên bại, không thể có chuyện hòa được. Ngươi cho rằng cờ năm quân này rất đơn giản, nhưng ngươi không thắng được."
"Không có hứng thú chơi trò trẻ con này." Bắc Lý khinh thường nói.
Thiên Nguyên Tử đặt một quân đen xuống bàn cờ, tạo thành năm quân nối liền.
"Vì sao ta lại không thắng được thằng ranh kia?" Thiên Nguyên Tử nhìn bàn cờ, lầm bầm.
Bắc Lý nheo mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Nguyên Tử, như có điều suy nghĩ.