Chương 562: Vô cùng vui mừng! Vậy con đưa mọi người ra ngoài đi dạo nhé!
Tu Thần nhìn Thiên Cương giận đến mức sắp hộc máu, khóe miệng lại nhếch lên.
Hắn biết đả kích đến mức độ này là đủ rồi. Bây giờ Thiên Cương sắp bị tinh thần phân liệt đến nơi, nếu còn thêm lượng lớn thông tin nữa sợ rằng sẽ nổ tung mất.
"Được rồi. Những gì nên nói ta cũng nói gì, về phần tiếp theo ngươi muốn làm gì là việc của ngươi. Chẳng phải ta cũng không làm gì được ngươi sao? Dù sao bây giờ ngươi đã mở đại trận cấm chế bản nguyên, trong thời gian ngắn vẫn còn khá an toàn." Tu Thần cười nói.
Thiên Cương căm giận nhìn Tu Thần với đôi mắt hằn tia máu, hô hấp dồn dập, không nói nên lời.
"Hai hóa thân này ta không mang về nữa, sẽ tiêu hủy ngay tại chỗ." Tu Thần nhếch miệng cười.Sau đó thân thể của hai Tu Thần đột nhiên nổ tung, rồi từng mảnh hóa thành tro bụi.
Thiên Cương nhìn mọi chuyện xảy ra nhưng không có hành động nào khác. Sau khi lẳng lặng nhìn hai Tu Thần đã hoàn toàn tan thành tro bụi, ánh mắt của Thiên Cương dần trở nên phức tạp.
Lão ngồi một mình trong yên lặng, không biết đang suy nghĩ gì.
Còn Tu Thần bên kia đang đứng trên đỉnh núi với vẻ mặt hài lòng, nhìn về phía thần điện của Thiên Cương ở phía xa xa.
"Quả là một kẻ ngu si, mới dọa một chút mà đã đơ cả người." Tu Thần lắc đầu cười nói.
Hai người vừa rồi thực ra không phải là hóa thân, mà là sinh linh hoàn toàn mới, chỉ có điều trong lĩnh vực của mình, Tu Thần có thể phục chế ra linh hồn giống nhau.
Đây cũng là việc chỉ có mình hắn làm được, sinh mệnh do chúa tể khác chế tạo ra sẽ có linh hồn hoàn toàn mới, không thể nào giống nhau được.
Lúc trước Tu Thần tung ra một loạt các tin tức, là để cho Thiên Cương rối loạn tâm thần. Trong lúc tâm chí của lão đã hoàn toàn hỗn loạn, thì hắn sáng tạo ra hai "Tu Thần, và cho bọn họ xuất hiện.
Thực ra Tu Thần cũng đang đánh cược.
Đánh cược rằng Thiên Cương sẽ không sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn với hai người phục chế của mình. Tuy Tu Thần cũng đã thêm ký ức vào, nhưng nếu Thiên Cương sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn với họ, rồi bình tĩnh tra xét tỉ mỉ ký ức thì vẫn có thể phát hiện ra sơ hở.
Cũng may, vừa rồi Thiên Cương hoàn toàn quên mất năng lực này. Lúc nhìn thấy hai Tu Thần có linh hồn thần nguyên viên mãn xong thì lòng lão đã loạn như ma rồi.
"Hiện giờ đã chôn xuống đủ loại bom mìn ở chỗ Thiên Cương, tiếp theo là đến Trường Hà. Lão già này thực sự khiến ta bất ngờ!" Khóe miệng Tu Thần nhếch lên thành nụ cười mờ ám.
Cho tới giờ, Tu Thần thực sự không hề để Trường Hà vào mắt, cảm thấy lão chỉ là chúa tể mạnh hơn Thiên Cương một chút thôi. Nhưng không ngờ lão lại có chuyển hồn giới.
Chuyển hồn giới vừa xuất hiện, thân phận của Trường Hà lập tức trở nên thần bí, khiến Tu Thần không khỏi hiếu kỳ.
Rốt cuộc Trường Hà, Bắc Lý và lão già có quan hệ thế nào?
Vì sao lão già vẫn luôn ẩn nấp ở đằng sau? Đến hiện giờ mà tất cả các chúa tể đều chưa biết thực lực của lão già đã đột phá đến cấp bậc chí tôn.
Lão già làm việc đó bằng cách nào?
Cho đến giờ Tu Thần vẫn chưa nghĩ ra được làm sao lão già có thể tu luyện hóa thân thành linh hồn thần nguyên viên mãn. Vừa rồi những gì hắn nói chỉ để dọa Thiên Cương mà thôi.
"Hử?"
Tu Thần đang định làm ra sản phẩm phục chế mới để đi tâm sự với Trường Hà thì bỗng nhướng mày.
Một khắc sau hắn đã xuất hiện trong miếu Thiên Thần.
"Thực sự có thể này!" Tu Ninh nhìn thấy Tu Thần, lập tức vui mừng không thôi.
Tu Thần bất đắc dĩ nhìn em gái mình. Được Thượng Cung Cẩn dẫn đường, họ rất hài lòng khi được du ngoạn trong phạm vi núi Thiên Tử. Lúc này những nơi nên đi thăm quan họ đã đi cả rồi.
Mọi người vừa ăn cơm xong, cha mẹ Tu Thần đang đứng trước mặt Tiger, quan sát nó với vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, khiến cho Tiger rất xấu hổ nhưng không dám động đậy.
Tu Ninh muốn hỏi xem bao giờ thì anh trai mình về. Thượng Cung Cẩn nói cô chỉ cần gọi vài tiếng là được, Tu Thần sẽ nghe thấy.
Thế là Tu Ninh gọi mấy tiếng, sau đó Tu Thần cảm nhận được, lập tức tới đây trong nháy mắt.
"Mọi người đi dạo xong rồi hả?" Tu Thần hỏi.
"Vâng, ăn cơm xong rồi!" Tu Ninh vui vẻ gật đầu đáp.
Tu Thần nhướng mày, hiện giờ núi Thiên Tử cũng không còn nhỏ nữa. Mình vừa giải quyết xong chuyện của Thiên Cương mà họ đã đi dạo xong rồi? Xem ra mình đã tốn khá nhiều thời gian ở chỗ lão.
"Bố mẹ đang làm gì đấy?" Tu Thần nhìn Tu Viễn Quốc cách đó không xa, hỏi.
"Vừa rồi bố mẹ nhìn thấy Tiger, thiếu chút nữa thì sợ chết khiếp, nói con mèo này sao lại giống người thế, con khỉ kia sao lại biết nói chuyện." Tu Ninh che miệng cười khanh khách.
Tu Thần nghe Tu Ninh nói xong, cũng không nhịn được cười.
"Đúng rồi anh ơi, sao Thanos, Tôn Ngộ Không và Saitama cũng ở chỗ này vậy? Chẳng lẽ những gì chiếu trong phim hoạt hình đều là thật? Hay là anh đưa họ từ thế giới đồ họa tới đây?" Tu Ninh đột nhiên kéo cánh tay Tu Thần, nhỏ giọng hỏi.
Lúc cô nhìn thấy Thanos cũng giật bắn mình, sau đó thì Madara, Saitama cùng Tôn Ngộ Không xuất hiện, cuối cùng còn nhìn thấy cả Pikachu. Trong chớp mắt, cả người Tu Ninh không sao bình tĩnh được.
"Đều được anh sáng tạo ra. Lúc trước chẳng phải đã nói với bố mẹ và em rồi sao?" Tu Thần cạn lời.
"Hả? Từng nói rồi sao? Không có mà." Tu Ninh gãi đầu.
Tu Thần cốc đầu cô một cái, sau đó đi về phía bố mẹ.
"Bố mẹ." Tu Thần khẽ gọi một tiếng.
Cha mẹ Tu Thần quay lại, mặt mày đều rạng rỡ, ánh mắt tràn ngập vẻ hưng phấn.
"Thần Nhi này, con nói xem con cọp này tu luyện thành người thế nào vậy? Lúc trước từng nhìn thấy trong Tây Du Ký rồi, nhưng được tận mắt nhìn thấy vẫn thật đáng kinh ngạc." Tu Viễn Quốc hỏi.
Tiger ở bên cạnh khóe miệng hơi co quắp.
Nó từng nghe Tu Thần kể về Tây Du Ký rồi, không ngờ lại so sánh mình với hổ thành tinh...
Mà thôi, ai bảo đây là người thân của lão đại chứ, hổ tinh thì hổ tinh.
"Ở nơi này, bất cứ thứ gì cũng đều có thể tu luyện. Tảng đá cũng được, chỉ có điều điều kiện khá hà khắc mà thôi." Tu Thần giải thích.
"Tôn Ngộ Không giống hệt trên ti vi nhỉ? Phía sau lớp lông của nó không phải là Lục Tiểu Linh Đồng đấy chứ?" Bà Tu nhỏ giọng hỏi.
Tu Thần buồn cười, đáp: "Nó là con khỉ thật đấy, phía dưới lớp lông chỉ có thịt và xương thôi."
Dáng vẻ của những người Tu Thần sáng tạo ra đều dựa vào ký ức của hắn hồi còn trên Địa Cầu, nên đương nhiên là rất giống. Nhưng nếu tỉ mỉ quan sát thì có thể nhận ra được có vài chỗ sai khác. Dù sao ấn tượng của Tu Thần về những người đó cũng đã rất lâu rồi, không nhớ rõ là chuyện bình thường.
"Ở đây thật thú vị, vừa rồi cô gái kia dẫn bố mẹ đi xem một vòng xung quanh. Rất đẹp!" Tu Viễn Quốc nhìn xung quanh, hài lòng gật đầu.
"Nếu hài lòng, thì sau này bố mẹ định cư luôn ở nơi này đi." Tu Thần nói.
Hắn vẫn muốn để bố mẹ ở bên cạnh mình.
"Không được, bố và mẹ con không thể chịu nổi cuộc sống huyền ảo náo nhiệt như thế này. Hơn nữa quan niệm của bố mẹ không giống với thế giới này. Ở Địa Cầu vẫn tốt hơn, có tiếng nói chung, có thể giao lưu được. Ở nơi này sợ rằng bố mẹ sẽ bí bách chết mất." Tu Viễn Quốc lắc đầu từ chối.
Tu Thần gật đầu, sau đó nhìn về phía xa xa nói: "Vậy con đưa mọi người ra ngoài đi dạo nhé."