Chương 565: Nhất Nguyên Giới Thiên! Suy đoán thân phận!
"Muốn thử thực lực của hắn?" Thiên Nguyên Tử nheo mắt, nhìn chằm chằm Trường Hà.
Sắc mặt Trường Hà hơi khó coi, không dám đối diện lão.
"Ngươi phải biết, lần thử đó của ngươi thiếu chút nữa đã khiến đám người Phạt Ngô phát hiện ra. Ma thần chín mắt ẩn nấp trong hư vô chi cảnh lâu như vậy, là để trông coi Mục Ngưng Sương. Ngươi thì hay rồi, bảo sử dụng là sử dụng. Nhỡ đâu chuyện bại lộ ra, ngươi có gánh vác được trách nhiệm này không?" Giọng của Thiên Nguyên Tử đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng và nghiêm khắc.
Trường Hà tái mét mặt, ấp úng không nói nên lời.
Tổn thất của lão cũng có thể coi là khá lớn, lúc trước sử dụng Ma thần chín mắt đối phó với Tu Thần, sau đó còn bị hắn đánh cho một trận, hóa thân nửa chúa tể của mình cũng bị giết chết, quả là thua thiệt đủ đường.
"Sau này sẽ không thế nữa." Trường Hà buồn bực cam đoan.
Thiên Nguyên Tử hỏi bằng giọng chất vấn, chỉ trích khiến trong lòng lão vô cùng khó chịu, nhưng cũng biết lúc đó bản thân quả thực có hơi kích động.
Chủ yếu nhất là lão chưa được sự đồng ý của Thiên Nguyên Tử, hoàn toàn là tự ý hành động.
Thiên Nguyên Tử cười lạnh một tiếng, nói: "Còn muốn có lần sau sao? Hiện giờ Mục Ngưng Sương đã chạy ra ngoài, ở chỗ Tu Thần. Ngươi không còn khả năng bắt lại được đâu."
"Năm đó ta cũng thử vài lần tới bắt người, nhưng đều bị Tu Thần chặn lại." Trường Hà nghiến răng nghiến lợi nói, sắc mặt trắng bệch.
Năm đó Mục Ngưng Sương được Tu Thần cứu, lão đã thử đến bắt về mấy lần, nhưng lần nào cũng bị Tu Thần tiêu diệt trong chớp mắt. Sau đó Tu Thần còn tìm ra được pho tượng Ma thần chín mắt ở trong hư vô chi cảnh, sau khi đánh nhau một trận thì giết chết.
"Cũng may Tu Thần không đi tìm những Giới Thiên khác, Mục Ngưng Sương ở trong tay hắn cũng sẽ không có biến cố gì quá lớn. Nhưng ngươi phải biết rằng, lỡ đâu kiếp nạn của Nhất Giới Thiên thực sự tới, thì có khả năng Tu Thần sẽ đưa Mục Ngưng Sương trở về Nhất Nguyên Giới Thiên. Mà đến lúc đó ý chí tích điểm của Nhất Nguyên Giới Thiên trong người Mục Ngưng Sương tỉnh lại, thì ngươi cứ chờ chết đi." Thiên Nguyên Tử cười lạnh nói.
Trán Trường Hà túa mồ hôi lạnh, lão nặng nề nuốt nước bọt.
Lúc để lạc mất Mục Ngưng Sương, sở dĩ lão không gấp gáp là bởi vì kiếp nạn của Giới Thiên chưa tới, Mục Ngưng Sương ở chín đại Nguyên giới cũng không gây nên được sóng gió gì, hoàn toàn không phải là mối họa.
Nhưng một khi kiếp nạn của Giới Thiên tới, cánh cổng Giới Thiên mở ra, Tu Thần có thể đưa Mục Ngưng Sương đến Nhất Nguyên Giới Thiên. Đó chính là lúc mà mạng sống của Trường Hà lão chấm dứt.
"Ngươi nói thử xem, liệu Tu Thần có phải là ý chí tích điểm của chín đại Nguyên giới chúng ta không?" Trường Hà bỗng nhiên nghĩ tới điều này, chợt ngẩng đầu nhìn Thiên Nguyên Tử với sắc mặt hoảng hốt.
Suy nghĩ này một khi xuất hiện trong đầu lão thì không sao xua đi được.
Nếu là thế thì việc Tu Thần trở nên mạnh mẽ trong thời gian ngắn như vậy hoàn toàn có thể giải thích được.
Thiên Nguyên Tử nhíu mày, nói: "Chín đại Nguyên giới chúng ta không thê so sánh với Nhất Nguyên Giới Thiên được. Những năm gần đây ý chí tích điểm quả thực buông lỏng quản chế đối với Nguyên giới, nhưng nó vẫn tồn tại như trước. Nếu Tu Thần thực sự là ý chí tích điểm, ngươi cho rằng ta sẽ không cảm giác được sao?"
Trường Hà im lặng, ánh mắt có chút bất định.
Lão biết Thiên Nguyên Tử nói có lý, nhưng vẫn không thể xóa đi được ý nghĩ kia.
"Sao? Nhìn thái độ của ngươi, có vẻ như muốn đi chứng thực phải không?" Thiên Nguyên Tử nhìn Trường Hà, cười lạnh hỏi.
Trường Hà cắn môi, ngẩng đầu nhìn Thiên Nguyên Tử với ánh mắt cuồng nhiệt: "Lúc trước ta vẫn cho rằng vì ta đưa chuyển hồn giới cho Vô Thần, khiến Vô Thành đoạt xá Phù Tiên Tử, nên mới để Tu Thần đứng đằng sau được hời. Nhưng giờ ta không cho là vậy nữa, dù lúc đó ta không đưa chuyển hồn giới cho Vô Thần, thì hiện giờ Phù Tiên giới vẫn chắc chắn rơi vào tay của Tu Thần."
Thiên Nguyên Tử nhìn sâu vào Trường Hà, đôi mắt khẽ nheo lại, cười nói: "Xem ra ngươi bỗng nhiên nghĩ thông suốt điểm mấu chốt nào đó rồi thì phải?"
"Không phải là ta nghĩ thông suốt, mà là trực giác. Cho tới giờ chúng ta hoàn toàn không biết gì về lai lịch của Tu Thần, chỉ biết hắn đi ra từ một tiểu Tán giới trong Thần Vũ giới của Qua Thiên. Sau đó hắn nổi dậy thế nào, làm sao đạt được thực lực như ngày hôm này, rốt cuộc còn bao nhiêu con bài tẩy chưa lật, kẻ đứng sau lưng là ai, tất cả những điều đó chúng ta đều không hề biết!"
"Tu Thần nổi dậy nhanh như vậy, đạt được thực lực mạnh mẽ như ngày hôm nay, việc này quá khoa trương! Hoàn toàn không hợp logic đúng không? Hắn mới sống được bao nhiêu năm? Chúng ta đã sống bao nhiêu năm? Dù hắn có là thiên tài đi nữa, nhiều tài nguyên bồi dưỡng hơn nữa, thì cũng không thể nào cưỡi lên đầu chúng ta chỉ trong khoảng thời gian một thế kỉ như thế được. Cách tu luyện của chín đại Nguyên giới không phải như thế!"
"Cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, mà con đường tu luyện chú trọng đến việc tích lũy và thời gian. Nhưng chúng hoàn toàn không thể hiện trên người Tu Thần!"
Trường Hà càng nói càng hưng phấn, đến cuối cùng cả gương mặt cũng đỏ bừng lên, tâm trạng vô cùng kích động, giống như mình vừa phát hiện ra một lục địa mới vậy.
"Ngươi muốn bày tỏ điều gì?" Thiên Nguyên Tử nhíu mày nói.
Trường Hà cười ha hả, đáp: "Ngươi vừa nói ý chí tích điểm vẫn chưa hoàn toàn biến mất, điểm ấy ta tán đồng. Vậy thì có khả năng này không, Tu Thần chính là con rối trong tay ý chí tích điểm của chín đại Nguyên giới chúng ta? Hoặc nên nói tích điểm đã bồi dưỡng nên Tu Thần? Để đối đầu với chúng ta?"
"Nếu tích điểm tự mình mở đường cho Tu Thần, thì bây giờ hắn lợi hại như thế hoàn toàn có thể hiểu được!"
Thiên Nguyên Tử cười khẩy một tiếng, nói: "Ý chí tích điểm chỉ là ý chí, chứ không phải là ý thức. Điều ấy mà còn cần ta nói cho ngươi biết à? Nó làm sao có ý thức để chọn một người, sau đó bồi dưỡng hắn? Nếu quả thực như thế, ngươi cho rằng chúa tể chín đại Nguyên giới hiện giờ vẫn còn là các ngươi sao? Tất cả đã sớm trở thành người mà ý chí tích điểm chọn rồi! Chẳng lẽ nó không biết sợ bị các ngươi thay thế sao?"
"Việc này..."
Lời Thiên Nguyên Tử nói khiến Trường Hà á khẩu không trả lời được, không nghĩ ra được lời phản bác nào.
Đúng vậy, nếu ý chí tích điểm có thể muốn bồi dưỡng ai thì bồi dưỡng người ấy, thì hiện giờ đã không có chuyện của bọn họ rồi. Chúa tể của chín đại Nguyên giới chắc chắn đều là người của ý chí tích điểm.
Nghĩ đến đây Trường Hà lại rơi vào mê cung.
Nếu ý chí tích điểm không liên quan gì trong chuyện này, thì vì sao Tu Thần lại có thể nổi dậy và đạt tới cảnh giới như hiện giờ?
Vẫn là câu hỏi ấy: Dựa vào cái gì?
Tu Thần là sinh mệnh, chẳng lẽ chúng ta không phải? Chẳng lẽ ngươi cao hơn chúng ta một cấp bậc? Tu luyện dễ dàng như uống nước?
"Vậy phải làm sao để giải thích về thực lực của hắn? Ngươi tính thử xem, từ lúc Tu Thần nổi dậy từ núi Thiên Tử đến nay cùng lắm là hơn trăm năm, dù tính theo thời gian ở Địa Cầu thì cũng không đến hai trăm năm đúng không? Huống hồ lúc hắn ở Địa Cầu hoàn toàn không có thực lực gì, xuyên không đến núi Thiên Tử vẫn không có thực lực, không sao tu luyện được. Còn ngươi thì sao, từ lúc bắt đầu đến nay đã bao nhiêu năm rồi? Hắn ngay cả hít thở cũng thăng cấp được sao? Mới trăm năm mà đã nhảy đến cảnh giới chúa tể rồi?" Trường Hà nói với vẻ không cam lòng.