Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 607: Ngươi tên là Cẩu Đản, Cẩu Đản của Giới Ngoại Thiên!

Chương 607: Ngươi tên là Cẩu Đản, Cẩu Đản của Giới Ngoại Thiên!




Đến bây giờ Hạ Phục Ma vẫn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi.

Hắn ta cũng có thể sáng tạo ra sinh linh, mặc dù phải trả một số lượng sinh linh chi lực khổng lồ, nhưng nghiến răng gắng gượng thì vẫn làm ra được, chỉ cần nhận được năng lực Sáng Tạo Sinh Mệnh là có thể làm được.

Nhưng không thể tạo ra sinh linh có linh hồn thần nguyên viên mãn!

Mà chỉ là một sản phẩm lỗi!

Một sinh linh lỗi!

Hơn nữa tu vi của sinh linh cũng không thể quá cao.

Dựa theo những gì hắn ta biết về chúa tể, nếu chúa tể muốn sáng tạo ra một sinh linh cấp bậc Thần Tôn, thì sẽ hao tốn hai phần ba sinh linh chi lực của hắn!

Đây không phải là chuyện đùa, cho nên dù sinh linh mình sáng tạo ra sẽ trung thành tuyệt đối với mình, nhưng các chúa tể sẽ không lựa chọn sáng tạo ra người có tu vi Thần Tôn, thậm chí là Thiên Tôn, bởi vì cái giá phải trả quá lớn.

Hơn nữa thời gian sáng tạo cũng rất lâu, không thể nào chỉ nháy mắt đã biến ra người được.

Vậy mà hành động hiện giờ của Tu Thần hoàn toàn phá vỡ nhận thức của hắn ta.

Chỉ trong nháy mắt đã tạo ra một sinh linh giống y hệt mình?

Linh hồn thần nguyên viên mãn, khí tức hoàn toàn tương tự, ngay cả tu vi cũng là Thần Tôn cảnh!

Đây chính là phục chế!

Chúa tể làm sao lại có thủ đoạn này?

Giờ phút này, Hạ Phục Ma hồi tưởng lại những gì Tu Thần đã nói lúc trước.

Hắn không phải là chúa tể!

Bên trên chúa tể!

Bên trên chúa tể là gì?

Tích điểm chuyển kiếp?

Không thể nào!

Trong lòng Hạ Phục Ma lập tức phủ định, tiếp đó hắn ta lại rơi vào vòng luẩn quẩn vô hạn.

"Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai? Tu vi của ngươi là gì?" Hạ Phục Ma nhìn Tu Thần, ánh mắt đã tràn ngập sợ hãi.

Nếu như nói lúc trước hắn ta coi thường Tu Thần trong lòng, cảm thấy Tu Thần chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, cho dù thực lực có áp đảo hắn ta, thì vẫn cứ không phục.

Nhưng bây giờ thì khác, nỗi sợ hãi Hạ Phục Ma dành cho Tu Thần đã ăn sâu vào tận linh hồn. Hắn ta coi thường chúa tể, nhưng không thể coi thường cấp bậc trên chúa tể.

"Sao thế? Bây giờ đã biết sợ rồi à?" Tu Thần hứng thú nhìn Hạ Phục Ma.

"Ngươi thực sự là tích điểm chuyển kiếp?" Hạ Phục Ma hỏi với sắc mặt trắng bệch.

Nếu Tu Thần là tích điểm chuyển kiếp, thì tam quan của hắn ta càng bị phá hủy hoàn toàn.

Chẳng phải tích điểm chuyển kiếp thì phép tắc sẽ sụp đổ sao? Vì sao đến giờ phép tắc của chín đại Nguyên giới vẫn vận hành bình thường?

Chẳng lẽ tích điểm chuyển kiếp một cách lặng lẽ?

"Trên chúa tể vẫn còn cấp bậc, chẳng qua là ngươi không biết thôi. Đã nói với ngươi là thời thế thay đổi rồi, vậy mà ngươi không tin, vẫn sống trong cuộc sống trước đây." Tu Thần mỉm cười nói.

Một việc tuy không có khả năng xảy ra lắm, nhưng nếu giải thích được nó, thì nó vẫn có thể xảy ra. Tu Thần sẽ không thừa nhận mình là tích điểm chuyển kiếp, cho nên hiện giờ hắn đang bán đứng Thiên Nguyên Tử.

Trong chín đại Nguyên giới cũng chỉ có duy nhất một mình Thiên Nguyên Tử là ở trên cảnh giới chúa tể.

Còn trên Thiên Nguyên Tử thì chính là tích điểm rồi.

"Không thể nào! Vì sao ta chưa từng nghe nói đến?" Hạ Phục Ma lắc đầu, việc tam quan tan vỡ đã khiến hắn ta suýt chút nữa thì phát điên, tâm trạng vô cùng bất ổn, nếu là một người có năng lực chịu đựng kém thì chắc hẳn đã phát điên rồi.

"Không cần phải nói quá nhiều với ngươi. Giờ ta còn có việc phải làm, đến lúc các ngươi lên sân khấu rồi." Tu Thần không tiếp tục dài dòng với Hạ Phục Ma nữa.

Sở dĩ hắn giữ lại ba người Hạ Phục Ma, chính là vì giờ phút này.

"Chúng ta lên sân khấu? Ngươi có ý gì?" Hạ Phục Ma vô cùng cảnh giác, cơ thể không tự chủ được lùi về sau một bước.

Hai người Dược lão và Hạ Vô Ưu cũng hoảng hốt, từ từ lùi về sau.

"Đưa các ngươi đi chặp cha của mình." Tu Thần nhếch miệng cười, sau đó vung tay lên.

"Tu Thần! Ngươi muốn làm gì?" Hạ Phục Ma run giọng quát.

Nghe ý của hắn là muốn xử lý ba người bọn họ.

Tu Thần nhếch miệng cười, nói: "Ngươi cảm thấy con trai ngươi là huyết sát chi thân ư? Ngươi quá ngây thơ."

"Tu Thần!"

"Tha mạng!"

"Không! Đừng!"

Cơ thể của ba người Hạ Phục Ma lập tức bị một sức mạnh không tên giữ lại, tiếp đó hất lên không trung rồi rơi thẳng xuống khe nứt sâu hoắm kia. Huyết sát chi lực đang lơ lửng trên không trung của khe nứt cũng đuổi theo, nháy mắt đã không thấy đâu nữa.

Không gian trở nên hoàn toàn yên tĩnh, không có bất cứ âm thanh gì, im ắng đến đáng sợ.

Tu Thần đứng trên mép vực, nhìn xuống dưới, đôi mắt hơi nheo lại.

"Uỳnh..."

Đột nhiên một tiếng động rền vang, mặt đất hơi lắc lư.

"Rắc rắc!"

Hai bờ vực sâu đột nhiên nứt ra, sau đó vỡ nát, vô số đất đá đổ xuống, nhất thời khiến đất rung núi chuyển, động tĩnh vô cùng lớn.

Tu Thần nhìn hai vách vực không ngừng sụp xuống, khóe miệng hơi cong lên.

Tiếp đó hắn giơ tay phải ra, xoay tròn rồi nắm chặt lại.

Khe nứt đang không ngừng sụp đổ đột nhiên khôi phục lại nguyên trạng, cảnh tượng đất rung núi chuyển vừa rồi cũng ngừng lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Giả bộ thần bí với ta? Có phải ngươi nghĩ quá nhiều rồi không?" Tu Thần nói với khe nứt.

"Ha ha ha!"

Tu Thần vừa dứt lời, tiếng cười to từ dưới khe nứt vọng lên.

Sau đó ánh sáng màu đen lóe lên, một bóng người vọt ra.

Xung quanh người này bị che phủ với sương mù màu đen, gương mặt lại trắng bệch nhìn như bị bệnh, mái tóc dài màu tím xõa tung, đôi mắt đỏ như máu lập lòe. Dáng vẻ của hắn ta cũng có chút tuấn tú, chỉ là rất u ám, khiến người ta vừa nhìn vào đã biết không phải người lương thiện gì.

Tu Thần đánh giá đối phương, đối phương cũng quan sát hắn.

"Ngươi sẽ không đọc được bất cứ ký ức gì từ ta đâu." Đối phương nhếch miệng cười nói.

Hoàn toàn chính xác, Tu Thần vừa sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn với đối phương, nhưng trong mắt hắn chỉ nhìn thấy một màn sương đen, dày đặc, không nhìn rõ được thứ gì.

Đây không phải là thực thể.

Chỉ là một ảo ảnh

Là một ảo ảnh có sức mạnh cường đại, cũng là thân thể bản nguyên của huyết sát chi lực.

Hạ Phục Ma, Dược Lão, Hạ Vô Ưu, và cả tam hoàng tử, thực ra cũng là hóa thân của huyết sát chi lực, chỉ có điều bản thân bọn họ không biết mà thôi.

Để sáng tạo ra huyết sát chi thân, Tu Thần chỉ cần vài phút là làm được, cũng giống như ác oán chi thân của Sở Nguyệt vậy, đến khi hoàn toàn trưởng thành sẽ có thực lực rất đáng sợ.

Đương nhiên thực lực đáng sợ đó đối với Tu Thần chẳng là gì, nhưng đối với người khác, khi trưởng thành đến một mức độ nhất định thì ngay cả chúa tể cũng rất khó giải quyết.

"Để ta đoán xem ngươi là ai." Tu Thần hơi nhếch miệng cười.

Đối phương nhướng mày, nhún vai nói: "Được thôi, nói ta nghe xem."

Tu Thần nheo mắt, mỉm cười nói: "Ngươi tên là Cẩu Đản, Cẩu Đản của Giới Ngoại Thiên."

Đối phương nghe Tu Thần nói, mặt nghệt ra, nhất thời không lấy lại được tinh thần.

"Ha ha ha!"

Tu Thần thấy đối phương tỏ vẻ kinh ngạc thì cười rộ lên.

Từ trước tới nay hắn vẫn luôn ra bài theo cách bình thường, không biết thân phận của đối phương thì tính sao đây? Hắn hoàn toàn chẳng thèm quan tâm, đây là thế giới của hắn.

Hơn nữa, cũng không phải là hoàn toàn không thể biết được.

Có một số việc phải giả vờ một chút, không thì không thỏa mãn được sở thích quái dị của Tu Thần.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch