Chương 611: Thăm dò toàn diện! Vẫn có ngươi ẩn nấp!
Ảo ảnh huyết sát chi thân của giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên cứ thế từ từ tan biến trước mặt Tu Thần, đến cuối cùng cũng không thể nói ra được lời dữ dằn gì, chỉ dùng ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và thù hận nhìn chòng chọc vào Tu Thần.
Hắn ta muốn nhớ kỹ tướng mạo Tu Thần, để sau này trả lại gấp trăm lần.
"Đáng tiếc, không biết tên này tên là gì." Tu Thần lắc đầu cười nói.
Lúc trước hắn cũng không nghĩ tới việc hỏi tên của giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên, trước khi chết cũng không biết được tên hắn ta là gì.
Nhưng Tu Thần chẳng thèm để ý, sau này chắc chắn còn gặp lại.
Nhiều tích điểm chuyển kiếp Nguyên Giới Thiên như thế, hơn nữa còn có rất nhiều người đã trưởng thành hoàn toàn, tiếp đó đi chiếm đoạt các Nguyên Giới Thiên khác.
Lĩnh Vực Vô Địch gặp Lĩnh Vực Vô Địch, thì không phải xem về thực lực, bởi vì ai tiến vào Lĩnh Vực Vô Địch của đối phương trước thì người đó sẽ xong đời.
Đại kiếp của Nguyên Giới Thiên chính là so tài về đầu óc và cách sắp đặt bố cục.
Giống như giới chủ của Nhị Nguyên Giới Thiên này đã sắp đặt từ rất lâu trước kia, những giới chủ khác chắc chắn cũng đã sớm bố trí. Bố cục của ai lợi hại hơn thì người đó có thể đứng vững đến cuối cùng.
Thực lực đối với bọn họ không phải thứ quan trọng nhất.
Cũng giống như tu vi bây giờ của Tu Thần , chưa trở thành vạn giới thông thiên, cũng chưa trở thành giới chủ Cửu Nguyên Giới Thiên, nhưng nếu bản thể của giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên chạy tới địa bàn của hắn, thì hắn ta sẽ chết trong chớp mắt.
Nhưng Tu Thần cần phải nhanh chóng trở thành giới chủ Cửu Nguyên Giới Thiên, không thì các Nguyên giới khác xảy ra chuyện gì hắn không thể nào kiểm soát được, đến khí ấy chính mình lại có khả năng không cẩn thận tiến vào Lĩnh Vực Vô Địch của người khác, tặng mạng cho người ta.
"Tự dưng lại có cảm giác nguy cơ." Tu Thần nhìn sơn mạch phía xa xa, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cho tới giờ hắn vẫn cho rằng Giới Ngoại Thiên chẳng qua chỉ phái một vài con sâu kiến và mua chuộc vài tên phản đồ để xâm lấn mà thôi, nhưng sau khi gặp huyết sát chi thân của giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên, rốt cuộc Tu Thần cũng có cảm giác nguy cơ.
Lũ người này đã trở thành giới chủ từ rất lâu trước kia, sau đó bắt đầu bày trận, mà hắn bây giờ vẫn đang trên đường trở thành giới chủ, tiến độ này quá chậm.
Tu Thần chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn muốn kiểm tra triệt để Phù Tiên giới và Thiên giới một lần, mỗi một ngóc ngách xó xỉnh đều không bỏ qua, hắn muốn đảm bảo Nguyên giới mà mình chiếm được sẽ không có bất cứ thế lực nào của Giới Ngoại Thiên.
Tu Thần lập tức cho suy nghĩ của mình bao trùm hai Nguyên giới, điều tra từng tấc đất.
Sau khi thăm dì Thiên giới xong, hắn thấy không có bất cứ thế lực nào của Giới Ngoại Thiên, dù sao trước đây Thiên Cương cũng từng sử dụng đại trận cấm chế bản nguyên rồi, khi đó các thế lực ngoại lai đều bị trục xuất hết.
Nhưng trong Phù Tiên giới, Tu Thần vẫn phát hiện ra thêm một tên Giới Ngoại Thiên nữa.
Đây là một nhóc con năm tuổi béo ú, ở trong một làng nhỏ. Bây giờ nó đang chơi đùa với một đám trẻ con đến quên trời quên đất, nhìn từ bên ngoài không khác gì trẻ con bình thường.
"Lại là thủ đoạn gì đây?" Tu Thần lắc đầu cười.
Đứa bé kia không phải người của Nhị Nguyên Giới Thiên.
Bởi vì nó không dùng huyết sát chi thân, mà là một thuật pháp thần thông khác để che giấu khí tức và tu vi của mình.
Tu Thần bước lên trước một bước.
Một khắc sau hắn đã xuất hiện trên bầu trời của làng nọ.
Đây là một làng xóm phàm trần, dân làng bên trong đều không phải người tu luyện, cường giả duy nhất trong làng này chính là trưởng thôn, tu vi Luyện Thể cảnh.
Làng cạnh núi này không khác lắm khu vực cổ đại cho lắm, sống một cuộc sống cày cấy đơn giản mặt trời mọc đi làm mặt trời lặn đi ngủ, không có giao tranh gì, là một nhóm người rất đơn thuần.
Tu Thần đáp xuống vị trí cổng làng.
Trước mặt hắn có một sân nhỏ, được bao quanh bởi tường đất, đám trẻ con đang chơi đùa bên trong, tiếng cười không ngừng vang lên.
"Chú ơi, chú tìm ai ạ?"
Một cô nhóc thắt bím cầm một quả tú cầu được bọc bằng khăn vải, tò mò đi tới trước mặt Tu Thần hỏi.
Tu Thần nhìn cô bé, mỉm cười, ngồi xuống hỏi: "Ta bị lạc đường, đi rất xa rồi, muốn xin ngụm nước."
"Bên kia có vại nước, cháu dẫn chú đi!" Cô bé chỉ vào bức tường cách đó không xa, nói.
Đây là một cái vại mẻ, bên trong có một cái gáo hồ lô đang trôi lềnh bềnh trên mặt nước.
"Cảm ơn." Tu Thần xoa đầu cô bé, tiếp đó đi đến gần cái vại ở trong xó.
Trẻ con bên cạnh trông thấy Tu Thần đều ngừng chơi đùa, nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò, thỉnh thoảng lại thì thầm to nhỏ, rồi bật cười khe khẽ.
Một thằng nhóc mập nước mũi tèm lem, bộ quần áo màu xám đen không che nổi cái bụng mỡ của nó, đang cầm một nhánh cây được vót thành đao, nghiêng đầu nhìn theo Tu Thần.
Tu Thần đi đến vái vại, cầm gáo múc nước lên, uống một ngụm. Nước sạch sẽ, khá ngon ngọt, cũng không tệ lắm.
Lúc này có mấy dân làng đang vác cuốc đi ở đằng sau, trông thấy Tu Thần, bọn họ đều tỏ ra nghi ngờ.
"Vị tiểu huynh đệ này, ngươi tìm ai à?" Một nam tử trung niên có làn da ngăm đen lên tiếng hỏi.
Tu Thần bỏ gáo hồ lô xuống, quay người nhìn đối phương, mỉm cười đáp: "Đúng vậy, ta đang đi tìm người."
"Tìm ai vậy? Nhìn quần áo của ngươi hình như là nhà phú quý, người của thôn Lý gia chúng ta không có nhà nào là thân thích trong thành đâu." Nam tử trung niên kia quan sát Tu Thần, nói bằng giọng nghi hoặc.
Lúc này có mấy phụ nữ đeo khăn trùm đầu cõng gùi đi tới, cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Tu Thần hơi nhếch miệng cười, liếc nhóc mập cách đó không xa: "Tìm một cậu bạn nhỏ."
"Bạn nhỏ?"
Tu Thần vừa dứt lời, đám dân lần lập tức cảnh giác, rất dễ liên tưởng đến bọn buôn người. Mấy người phụ nữ đặt gùi xuống đất sau đó gọi đám trẻ đang chơi trong sân ra.
"Không biết tiểu huynh đệ muốn tìm trẻ con nhà ai? Sao lại muốn tìm nó?" Nam tử trung niên hỏi với vẻ đề phòng, giọng điệu hơi nghiêm lại.
Tu Thần bật cười, chỉ thằng nhóc mập đang trốn sau lưng một người phụ nữ liếc trộm hắn: "Ta tìm nó."
"Lý Cẩu Tử? Ngươi quen biết cha mẹ nó à?" Nam tử trung niên lập tức sầm mặt lại, ánh mắt đầy vẻ thù địch.
"Không biết." Tu Thần lắc đầu.
Mấy người dân làng liếc nhìn nhau, sau đó đứng thành một hàng chặn lại ánh mắt Tu Thần. Nam tử trung niên trầm giọng nói: "Nếu đã không biết sao còn muốn tìm Cẩu Tử? Tiểu Chung, ngươi đi gọi cha mẹ Cẩu Tử đến đây."
Người thanh niên tên Tiểu Chung nhìn Tu Thần thật sâu, tiếp đó gật đầu rời đi.
Cả làng vốn không lớn, cha mẹ Lý Cẩu Tử nhanh chóng chạy tới, bên cạnh còn có mười mấy dân làng đi theo. Trong tay mỗi người đều cầm cuốc xẻng gậy gộc, hiển nhiên đã coi Tu Thần là kẻ địch rồi.
"Ngươi tìm con ta à?" Che Lý Cẩu Tử kinh ngạc nhìn Tu Thần, hỏi.
Y hoàn toàn không nhớ mình đã từng gặp Tu Thần.
Lý Cẩu Tử bấy giờ chạy đến bên cạnh mẹ mình, ôm lấy eo nàng, hoảng hốt nhìn Tu Thần. Lý mẫu không ngừng vỗ lưng Lý Cẩu Tử, vỗ về tâm trạng nó.