Chương 613: Ngươi là Tu Thần! Tích điểm chuyển kiếp của Cửu Nguyên Giới Thiên!
Tu Thần lạnh lùng nhìn về phía Lý mẫu đang điên cuồng gào thét về phía mình.
Đối với phàm nhân như họ mà nói, đứa trẻ mình vất vả nuôi lớn bỗng nhiên không phải là con trai mình nữa, hơn nữa nó còn là hung thủ giết hại con trai thật của mình, không bị sụp đổ đã là tốt lắm rồi.
Đương nhiên mẹ của Lý Cẩu Tử bây giờ cũng sắp không chịu nổi nữa.
Cha của Lý Cẩu Tử lại bình tĩnh hơn rất nhiều, nhìn Tu Thần bằng ánh mắt phiền muốn, ôm chặt lấy vợ mình không cho nàng tiến lên.
"Cẩu Tử, những gì ngươi nói là thật sao?" Cha Lý Cẩu Tử nhìn con trai mình, run giọng hỏi.
Ánh mắt y hết sức phức tạp, không dám tin, vừa sợ hãi vừa phẫn nộ.
Lý Cẩu Tử khẽ gật đầu, sắc mặt rất khó coi: "Xin lỗi."
"Không! Không! Con là con của bố mẹ! Con chính là con mẹ! Cẩu Tử lại đây! Lại đây mau!" Mẹ Lý Cẩu Tử gào khản cả giọng.
Tu Thần nhìn Lý Cẩu Tử, chậm rãi lên tiếng: "Đi thôi, tình tiết đau khổ vì tình chỉ đến đây thôi."
"Ngươi cút đi! Ngươi cút đi!" Lý mẫu hét lên với Tu Thần.
Lý Cẩu Tử chợt run lên, vội vàng nói: "Bố mẹ, các vị chú bác, mọi người trở về cả đi! Đừng chọc giận hắn!"
"Rốt cuộc hắn là ai?"
"Đúng vậy, rốt cuộc hắn là ai? Con có phải là Cẩu Tử không? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Có phải mọi chuyện đều do nam tử kia giở trò không? Có đúng không? Cẩu Tử đừng sợ, nói hết chân tướng ra! Chúng ta sẽ đòi lại công bằng cho cháu!"
Dân làng chợt lên tiếng, mỗi người một câu.
Họ không tin Lý Cẩu Tử không phải là Lý Cẩu Tử, dù sao cuộc sống của họ đều ở trong làng, đã bao giờ xảy ra chuyện thế này?
Lý Cẩu Tử thấy dân làng đều đứng về phía mình, đôi mắt ánh lên vẻ xúc động.
"Ta, có thể được sống không?"
Lý Cẩu Tử nhìn Tu Thần, ánh mắt và giọng điệu đều mang theo sự khẩn cầu.
"Không thể." Tu Thần trực tiếp đáp lại.
Lý Cẩu Tử cười khổ một tiếng, nhìn bàn tay ú na ú nần của mình, nói: "Cũng đúng, ta hi vọng xa vời rồi."
"Cẩu Tử đừng sợ!"
Lúc này, các dân làng xông lên, bảo vệ Lý Cẩu Tử sau lưng. Mẹ Lý Cẩu Tử ôm chặt lấy con trai mình, giống như sợ nó bị đưa đi.
Tu Thần nhìn các dân làng đang nhìn chòng chọc vào mình, thở dài một tiếng: "Các ngươi vẫn chưa rõ tình hình à?"
"Chúng ta mặc kệ tình hình là gì! Cũng không quan tâm nó có phải là Cẩu Tử hay không? Đây là chuyện của thôn Lý gia chúng ta, không liên quan gì đến một người ngoài như ngươi! Bây giờ mời ngươi đi cho!" Một dân làng giận dữ quát lên.
Tu Thần không để ý đến đám dân làng, chỉ nhìn Lý Cẩu Tử đứng đằng sau, nói: "Ngươi hẳn cũng biết, họ đối với ta chẳng khác nào là con sâu cái kiến. Bây giờ ngươi muốn lợi dụng sự thiện lương của bọn họ để cứu tính mạng của mình đúng không?"
"Không!"
Lý Cẩu Tử giằng ra khỏi tay mẹ mình, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt đám người, sau đó vung tay lên, một tấm màn màu lam lập tức chắn đằng sau lưng.
Dân làng thôn Lý gia nhìn thấy tấm màn chắn trước mặt, đều tỏ ra kinh ngạc. Cha Lý Cẩu Tử cầm cuốc bổ vào, tấm màn chắn gợn lên làn sóng, lực phản chấn đẩy cha mẹ Lý Cẩu Tử lùi về sau mấy bước.
Các dân làng thấy tình huống đó cũng ngây ngẩn cả người.
Lý mẫu gào khóc xông tới dùng tay đập vào màn chắn, nhưng vẫn không có tác dụng gì, thậm chí âm thanh cũng không truyền ra ngoài được.
Lý Cẩu Tử không để ý đến người thôn Lý gia, chỉ nhìn Tu Thần nói: "Ta biết sớm muộn gì ngươi cũng tìm được ta."
"Biết vậy mà ngươi còn không chạy?" Tu Thần nhún vai cười hỏi.
"Sứ mệnh của ta chính là phá hỏng hệ thống sinh linh ở tầng dưới cùng của Phù Tiên giới, ta không chạy được." Lý Cẩu Tử nói.
Tu Thần bật cười: "Nhưng ngươi lại không ra tay được, đúng không?"
Lý Cẩu Tử khẽ gật đầu, quay đầu nhìn những người đứng phía sau, vẻ mặt đầy khổ sở.
"Ta trời sinh đất dưỡng, từ lúc có ý thức đã là một công cụ, đi tới đây, trở thành Lý Cẩu Tử. Sau đó ta đã cảm nhận được cái gì gọi là trái tim, cảm nhận được cái gì là tình thân là tình bạn."
Lý Cẩu Tử nói đến đây, trên mặt lộ vẻ say mê, giống như rơi vào hồi ức tốt đẹp nào đó.
Tu Thần nhìn Lý Cẩu Tử, mỉm cười nói: "Sau đó thì sao? Ngươi định dùng những thứ đó để đổi lấy sự thông cảm của ta? Ngươi đã trải qua những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc, nhưng Lý Cẩu Tử thật sự đâu? Nó đã làm sai điều gì? Vừa ra đời đã bị ngươi đổi hồn, vĩnh viễn không vào được luân hồi, đến giờ trở thành một ác linh phiêu bạt giữa trời đất, một ác linh không có ý thức, chỉ tìm đường sống theo bản năng, mỗi ngày đều sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Ngươi cảm thấy cái mà ngươi gọi là hạnh phúc đó không có sự đau khổ sao?"
Hạnh phúc mà Lý Cẩu Tử nói đều được xây dựng từ sự đau đớn của Lý Cẩu Tử thật.
Một hài nhi vừa sinh ra, linh hồn yếu ớt như vậy, còn chưa cảm nhận được thế giới này đã bị tách ra khỏi thân xác, lưu vong ngoài hoang vu.
Một ác linh nhỏ yếu, bất cứ yêu quái hoặc người có tu vi nào cũng có thể giết chết nó, nó cứ sống mãi trong nỗi sợ hãi bị tan thành mây khói. Với nỗi đau khổ đó, nó cảm nhận được hạnh phúc từ nơi nào?
Lý Cẩu Tử nghe Tu Thần nói, sắc mặt lộ vẻ áy náy, cười khổ một tiếng: "Ngươi nói đúng, ta đáng chết, nhưng họ vô tội. Họ không biết gì cả."
"Đừng giả vờ thanh cao trước mặt ta, họ là con dân của ta, liên quan gì đến ngươi? Ngươi luôn miệng nói đừng làm hại họ. Vậy ta hỏi ngươi, vì sao ta phải hại đám người đó?" Tu Thần nở nụ cười chế giếu, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Lý Cẩu Tử sửng sốt, nhìn chằm chằm Tu Thần bằng ánh mắt sâu kín, nói: "Ngươi thực sự không cho ta con đường sống? Ta có thể nói cho ngươi hết mọi chuyện, ngươi để ta tiếp tục sống cuộc sống của Lý Cẩu Tử. Điều ta biết chắc chắn có giá trị đối với ngươi."
Tu Thần khẽ cười một tiếng, đi đến trước mặt Lý Cẩu Tử, hơi khom người nhìn vào mắt nó, chậm rãi hỏi: "Ngươi cảm thấy mình ở chỗ của ta, mà vẫn còn tư cách ra điều kiện với ta sao?"
"Ngươi sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn cũng không đọc được bất cứ tin tức gì từ ta đâu. Người Giới Ngoại Thiên tới xâm nhập như bọn ta, đương nhiên là đã đề phòng chiêu này. Chẳng phải lúc trước ngươi đã sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn rồi sao? Không điều tra ra được gì đúng không?" Lý Cẩu Tử nhìn Tu Thần trừng trừng, giọng nói mang theo chút ngang ngạnh.
Từ nét mặt và giọng điệu của nó có thể thấy nó dám chắc Tu Thần sẽ không thể lấy được bất cứ tin tức hữu dụng nào từ mình, trừ phi nó tự phối hợp.
Tu Thần mỉm cười.
"A..."
Lý Cẩu Tử bỗng kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể chậm rãi bay lên độ cao ngang bằng Tu Thần, sắc mặt nó trắng bệch, hai tay nắm lấy cổ mình, không thể hít thở nổi.
"Ngươi biết ta là ai không?" Tu Thần thấy sắc mặt đau đớn của Lý Cẩu Tử, hỏi với vẻ hứng thú/
"Ta... ta biết!" Lý Cẩu Tử chật vật trả lời.
"Hả? Thật sao? Vậy ngươi nói thử xem, ta là ai? Tên là gì?" Tu Thần cười ha ha.
"Ngươi là Tu Thần! Ngươi chính là tích điểm chuyển kiếp của Cửu Nguyên Giới Thiên!"