Chương 627: Là trò yêu của ngài, làm sao lại giật đồ với sư phụ được?
Tu Thần không tiếp tục để ý đến Qua Thiên nữa, quay về miếu Thiên Thần.
Hành động của Qua Thiên trong mắt Tu Thần là vô cùng ngu xuẩn.
Không nhìn thấu mình, lại sợ mình giở trò cho nên muốn hợp tác trước?
Chẳng lẽ Tu Thần hắn ngu ngốc lắm soa?
Bây giờ Tu Thần khiến những chúa tể khác kiêng dè, chủ yếu nhất là vì nhìn không thấu hắn, hắn cũng không sợ các chúa tể khác liên hợp lại.
Mọi người đều là người trưởng thành rồi, nào có chuyện hợp tác thực lòng? Tất cả đều vì lợi ích mà thôi.
Lợi ích của Tu Thần đối lập với tất cả mọi người, cho nên hắn không thể hợp tác với ai.
Huống hồ dù có hợp tác, thì đối phương cũng không có chuyện thật lòng thật dạ, thậm chí còn cản trở và ám hại mình từ việc đó.
Quá phiền phức và nhức não, Tu Thần không thích bị động, hắn ưa chủ động hơn.
Cho nên đã trực tiếp từ chối.
Ta muốn một mình chống lại toàn bộ các ngươi, muốn tăng độ thù hận lên cao.
Như thế nào?
Khó chịu?
Không phục?
Vậy thì tất cả liên hợp lại đánh ta đi!
Thứ Tu Thần muốn chính là kết quả này.
Chiếm từng Nguyên giới quá mất thời gian, nếu Giới Ngoại Thiên chưa xuất hiện, thì chắc chắn Tu Thần sẽ đồng ý từ từ chơi đùa với họ.
Nhưng tình hình bây giờ đã khác, hắn thậm chí còn không thể xác định bên trong các Nguyên giới khác có người của Giới Ngoại Thiên ẩn nấp hay không, thậm chí đã có chúa tể nào đầu quân cho Giới Ngoại Thiên chưa.
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Đến cấp bậc chúa tể, lòng trung thành thực ra đã yếu đi rất nhiều, bảo họ làm fan trung thành của chín đại Nguyên giới là chuyện không có khả năng.
Nơi nào đạt được lợi ích lớn nhất thì chắc chắn họ sẽ hướng về nơi đó.
Thậm chí đối với chúa tể chín đại Nguyên giới mà nói, ý chí tích điểm chính là một khối u ác tính! Một khối u ác tính hạn chế sự trưởng thành của bọn họ.
Bọn họ chỉ biết oán trách tích điểm, chứ không hề có biết ơn.
"Thế nào?"
Quay lại bữa tiệc, Thiên Nguyên Tử nhìn Tu Thần hỏi.
Những người khác tiếp tục ăn uống, nói chuyện phiếm, không hỏi nhiều đến việc của Tu Thần. Họ quen làm việc theo lời Tu Thần nói, nếu hắn không chủ động nói thì họ sẽ không chủ động hỏi.
"Đến đấu võ mồm." Tu Thần cười nói.
Thiên Nguyên Tử nhìn sâu vào Tu Thần, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng nói: "Chắc là đi xin hợp tác ấy gì? Ta cũng hiểu một chút về con người Qua Thiên, ngươi nói lão mù quáng tự đại, nhưng thực ra tư duy rất cẩn thận. Thực ra tính cách của chúa tể chín đại Nguyên giới cũng là một nước cờ."
"Nước cờ gì?" Tu Thần hỏi.
"Tự cao tự đại như lại sợ chết." Thiên Nguyên Tử cười ha hả nói.
Tu Thần cũng không nhịn được bật cười, hắn cũng tán đồng nhận xét này.
Phù Tiên Tử tự đại, Thiên Cương cũng tự đại, hơn nữa hai người này làm việc hết sức cẩn thận. Lúc Tu Thần mới xuất hiện, hai người này không liên thủ đối phó với hắn ngay, mà mở ra Cửu Giới lệnh muốn những chúa tể khác ra tay trước.
Tiếp đó các chúa tể khác cũng không ra tay, người nọ đùn đẩy người kia.
Đối với họ mà nói, chỉ cần không trực tiếp xâm phạm đến lợi ích của mình, thì bọn họ thích tọa sợ quan hổ đấu hơn.
Đương nhiên, cách làm này đôi khi sẽ hại chết người.
Đều muốn tọa sơn quan hổ đấu, nhưng chắc chắn phải có một người trở thành hổ.
Phù Tiên Tử chính là con hổ đầu tiên, sau đó là Thiên Cương.
"So với ngài, họ còn xanh và non lắm. Nếu bàn về vua thận trọng, ngài nhận thứ hai, thì không ai dám nhận thứ nhất." Tu Thần nói với giọng châm chọc.
Điều mà Tu Thần bội phục lão già này nhất chính là thận trọng!
Vô số hóa thân, thậm chí bây giờ thân phận chúa tể chí tôn vẫn chưa bị lộ ra, đi ra ngoài lang thang đều dùng hóa thân! Ngay cả Bắc Lý cũng giấu được.
Thiên Nguyên Tử lườm Tu Thần một cái, giận dữ nói: "Đấy là bản lĩnh của lão phu! Bản lĩnh, ngươi có hiểu không? Giữ được núi xanh thì lo gì không có củi đốt, nếu mất người thì mất hết mọi thứ. Nhưng chỉ cần để lại dù chỉ một hóa thân, kể cả hóa thân đó không có bất cứ tiềm lực gì, chỉ là một phế vật, nhưng tương lai chưa chắc đã không có cơ hội nổi dậy."
"Đó là trước đây, bây giờ thì khác rồi. Đối diện với những kẻ địch thế này, chỉ cần bắt được bản thể của lão, thì có thể rút hết hóa thân của lão về, vẫn tan thành mây khói thôi." Tu Thần nói.
Bất kể là Phù Tiên Tử hay là Thiên Cương, sau khi chết đều bị Tu Thần rút toàn bộ hóa thân về, bất kể là nơi nào hắn cũng có thể thông qua thần nguyên bản thể để kéo hóa thân về, sau đó diệt sạch.
"Không phải ai cũng có bản lĩnh như vậy." Thiên Nguyên Tử nói với giọng sâu xa.
Tu Thần không nói gì nhún vai, nhấc chén rượu lên cụng ly với Thiên Nguyên Tử.
"Cửu Nguyên Giới Thiên sắp loạn lạc bất ổn rồi, mục tiêu kế tiếp của ngươi là đâu?" Thiên Nguyên Tử uống một ngụm rượu, sau đó hỏi với ý sâu xa.
Tu Thần liếc nhìn lão, mỉm cười nói: "Đó là bí mật, không nói được."
"Thằng ranh này, cái này có gì mà không nói được? Ngươi nói mục tiêu của ngươi, lão phu nói mục tiêu của lão phu, chúng ta đỡ phải gặp nhau sớm." Thiên Nguyên Tử trừng mắt nói.
Tu Thần mỉm cười.
Mục tiêu tiếp theo của hắn chính là Bắc Lý giới, hắn cũng biết chắc chắn Thiên Nguyên Tử muốn chiếm được một Nguyên giới, không thì không thể báo cáo công việc với giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên được.
Chiếm Nguyên giới nào?
Chắc chắn là Bắc Lý giới, vừa dễ dàng vừa thích hợp nhất. Dù sao Bắc Lý bây giờ đã bị Thiên Nguyên Tử bày trò đến choáng váng đầu óc, xử lý lão ta không khó.
Thiên Nguyên Tử trông thấy Tu Thần không trả lời, chỉ uống rượu rồi cười, lập tức nhướng mày, hỏi: "Đừng nói là ngươi định ra tay với Bắc Lý đấy nhé?"
"Sao lại có chuyện đó được, đấy là mục tiêu mà sư phụ ngài nhìn trùng. Là trò yêu của ngài, làm sao lại giật đồ với sư phụ được chứ?" Tu Thần nghiêm túc lắc đầu phủ định, vẻ mặt vô cùng chân thành.
Khóe miệng Thiên Nguyên Tử co giật, lão nói: "Ngươi nghĩ thế nào lão tử còn lạ sao? Ngươi muốn ra tay với Bắc Lý giới chứ gì?"
"Đâu có." Tu Thần lại lắc đầu, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
Thiên Nguyên Tử nhìn chằm chằm Tu Thần, thấy thằng ranh này ung dung ăn nộm Hỏa linh căn đến ngon lành.
"Hỏa linh căn này không tệ, mùi vị nộm cũng rất ngon, sư phụ nếm thử nhé?" Tu Thần gắp nộm Hỏa linh căn, nhìn Thiên Nguyên Tử cười nói.
Thiên Nguyên Tử hít sâu một hơi, tiếp đó đứng dậy nói: "Không được, vi sư tới đây cũng khá lâu rồi, cần phải về."
"Sư công, ngài đi ngay ạ?"
Phương Nhuế Nhuế nghe Thiên Nguyên Tử nói muốn đi, lập tức nhìn sang, những người khác cũng nhìn theo.
Thiên Nguyên Tử nhìn đám người xung quanh, mỉm cười gật đầu nói: "Đúng vậy, lão phu còn rất nhiều việc phải làm, các ngươi tiếp tục đi."
"Không ăn chút sao?" Tu Thần hỏi.
Thiên Nguyên Tử trừng mắt hung dữ nhìn Tu Thần, một khắc sau đã biến mất.
Lão phải quay về ngay lập tức, linh cảm báo cho lão biết, Nguyên giới tiếp theo Tu Thần muốn ra tay chính là Bắc Lý giới!
Đã bị mất Phù Tiên giới và Thiên giới, nếu Bắc Lý giới cũng bị Tu Thần lấy mất, thì lão thực sự không biết báo cáo kiểu gì.
"Thầy ơi, sao sư công lại đi gấp như vậy?" Phương Nhuế Nhuế nghi ngờ nhìn Tu Thần, hỏi.
Tu Thần gắp một miếng thịt rồng khô, bỏ vào miệng chậm rãi nhai, tiếp đó cười nói: "Sư công ngươi mót tiểu."