Chương 667: Hai cô hồn dã quỷ mà còn muốn có quyền bỏ phiếu sao?
Lúc này Bắc Lý chỉ hận không thể trèo lên cổ Thiên Nguyên Tử, nện mấy phát vào mặt lão: Con mẹ nó, liêm sỉ của ngươi đâu? Ngươi đứt dây thần kinh xấu hổ à? Hai sư đồ ngươi chính là đồ súc sinh!
Đám chúa tể đều trưng ra vẻ mặt khó coi, nếu có lông thì chắc hẳn đã xù hết cả lên rồi.
Kinh Như Tuyết và Thượng Cung Cẩn ở bên cạnh thì nín cười.
Có Tu Thần ở đây, hai nàng không cần phải lên tiếng tranh cãi với bọn họ làm gì, chỉ cần ở bên cạnh xem kịch vui là được.
Trông thấy Tu Thần và Thiên Nguyên Tử kẻ xướng người họa khiến cho đám chúa tể giận đến sôi gan, hai nàng vô cùng buồn cười.
"Vậy lợi ích mà ngài nói là dạng gì, mới có thể khiến ngài quay đầu?" Tu Thần tiếp tục hỏi.
Thiên Nguyên Tử tỏ vẻ suy tư, sau đó nói: "Ta cảm thấy, ít nhất phải giao ba Nguyên giới cho ta, thì lợi ích đó đối với ta mới gọi là đủ lớn."
"Tu vi chúa tể chí tôn, nắm giữ ba Nguyên giới thì cũng coi như ổn rồi!" Tu Thần nghiêm túc gật đầu.
"Đủ rồi!" Qua Thiên tính tình nóng nảy rốt cuộc không nhịn được thêm nữa.
Nếu nói tiếp thì bọn họ đều sẽ phải làm chó cho Tu Thần và Thiên Nguyên Tử!
"Nếu đã không có thành ý thì chúng ta cứ phân thắng bại bằng thực lực đi!" Qua Thiên đứng dậy, dữ tợn nói.
Phạt Ngô cũng đứng dậy theo, nghiến răng nói: "Ta không có thời gian ở đây hát xướng với hai sư đồ các ngươi. Hoặc là hai ngươi liên thủ lại giết sạch các chúa tể khác, hoặc là sau này mọi người không ai liên quan đến ai cả, cũng đừng ai đi chọc ai!"
Trường Hà và Bắc Lý nghe Phạt Ngô nói vậy, đột nhiên nhìn về phía lão ta, cả mặt đều tái đi.
Thế này là sao?
Đại lão Phạt Ngô mà cũng có lúc tính khí bốc đồng thế à?
Cái gì mà hai người liên thủ lại xử lý tất cả chúa tể, hoặc là mọi người không ai liên quan đến ai?
Coi chúng ta là hai cái chày gỗ à? Chết cũng vô ích? Không thèm lấy lại công bằng cho chúng ta?
Tu Thần không ngờ Phạt Ngô sẽ nói thế, thậm chí ngay cả Qua Thiên cũng bất ngờ.
"Ngươi đang đùa sao?" Qua Thiên trừng mắt hoi.
Lúc này Phạt Ngô đã hoàn toàn không cần mặt mũi nữa, nói trắng ra tất cả.
"Phạt Ngô, chẳng lẽ cứ thế cho không bọn họ Bắc Lý giới và Trường Hà giới sao?" Bắc Lý hỏi với vẻ không tin nổi.
Phạt Ngô sầm mặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi với Trường Hà có tên nào trong sạch à? Nếu không phải các ngươi lòng tham không đáy, phản bội Cửu Nguyên Giới Thiên, thì sẽ có kết cục như bây giờ không? Tu Thần, Thiên Nguyên Tử, thái độ của ta như thế đấy, các ngươi chọn như thế nào?"
"Phạt Ngô!" Bắc Lý và Trường Hà đồng thời đứng bật dậy, gầm lên.
"Câm mồng! Còn lắm lời, lão tử sẽ tiêu diệt hai người các ngươi ngay lập tức"! Phạt Ngô lạnh mắt nhìn hai chúa tể kia.
Tiếng quát của Phạt Ngô khiến hai người kia kinh hãi, không dám lên tiếng nữa.
Tu Thần chẹp miệng lắc đầu, Phạt Ngô này muốn trở mặt rồi, ngay cả lời như thế mà cũng nói ra được.
Có thể thấy tu vi chúa tể chí tôn của Thiên Nguyên Tử và cây gật ngoáy phân Tu Thần đã gây ra cho lão ta bao nhiêu áp lực.
"Ta cảm thấy đề nghị của đại lão Phạt Ngô không tệ. Ngài cảm thấy thế nào? Sư... phụ?" Tu Thần bật cười nhìn Thiên Nguyên Tử, hắn còn cố ý kéo dài chữ "sư phụ" cuối cùng.
Lúc trước Thiên Nguyên Tử nghĩ có thể các chúa tể khác sẽ sợ hãi, nhưng không ngờ người thực sự sợ hãi lại là Phạt Ngô.
"Thực ra cũng có thể suy nghĩ một chút." Thiên Nguyên Tử gật đầu nói.
Đám người Qua Thiên liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng.
Hiện giờ Phạt Ngô đã biết sợ rồi, nếu bọn họ phản đối, lỡ đâu Phạt Ngô liên thủ với hai người kia thì sao? Vậy thì chắc chắn không còn đường sống, ít nhất bây giờ đạt được hiệp định, ký kết được mệnh ước, thì vẫn giữ nguyên được Nguyên giới của mình.
"Vậy thì ký mệnh ước giới thiên?" Tu Thần buồn cười hỏi.
Mệnh ước giới thiên chỉ chúa tể mới sử dụng được, đại khái là ký kết hiệp ước hòa bình không đánh giết lẫn nhau, nếu bên nào không tuân theo hiệp ước thì phải chịu sự phản phệ của ý chí Nguyên giới.
Thực ra bị phản phệ cũng không chết được, chỉ làm tổn thương chút thần nguyên thôi, tu luyện một hai kỷ nguyên là có thể bù lại.
Đến cấp độ chúa tể, còn rất ít thủ đoạn ảnh hưởng đến sự sống và cái chết của họ.
"Có thể!" Phạt Ngô gật đầu.
Qua Thiên cùng mấy chúa tể khác liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng cắn răng gật đầu.Ai cũng biết ký kết mệnh ước thiên giới chỉ duy trì được hòa bình ngắn ngủi, nhưng vì thế mà bọn họ có thời gian để suy nghĩ sách lược thì cũng đáng.
Tình hình hiện giờ cho thấy rõ rằng quan hệ sư đồ giữa Tu Thần và Thiên Nguyên Tử là khăng khít hơn những người khác. Nếu hai người này liên thủ lại thì Phạt Ngô không dám khẳng định mình có thể đối phó được, cho nên lão ta mới nhượng bộ.
Song, bây giờ nhượng bộ không có nghĩa là sau này lão ta vẫn nhượng bộ. Chủ yếu là sự tình xảy ra quá đột ngột, nếu cho lão ta đủ thời gian để ứng phó thì lão vẫn có lòng tin. Cho nên Phạt Ngô cảm thấy mệnh ước giới thiên lúc này là kết quả tốt nhất.
Mọi người đều muốn tranh thủ thời gian, nói thêm nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Các ngươi cảm thấy thế nào?" Tu Thần nhìn những người khác.
Qua Thiên hít sâu mấy hơi, cũng gật đầu. Tịch Vô, Hằng Khô và Thiên Mưu đương nhiên là không phản đối, hiện giờ họ đều về phe của Qua Thiên và Phạt Ngô, nên đương nhiên là muốn cùng tiến cùng lùi.
"Ta cũng cảm thấy có thể." Thiên Nguyên Tử mỉm cười gật đầu.
Lão càng chẳng coi vào đâu.
Chỉ có Trường Hà và Bắc Lý là tái mặt, để lộ ra biểu cảm dữ tợn, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Tu Thần liếc mắt nhìn Bắc Lý và Trường Hà.
"Ta..."
"Được rồi, nếu tất cả mọi người đã đồng ý, thì chúng ta sẽ ký một mệnh ước giới thiên."
Trường Hà đang định mở miệng thì Tu Thần đã cất lời cắt ngang.
Trường Hà: "???"
Bắc Lý: "???"
Hai người cùng sầm mặt lại.
Chuyện gì thế này?
"Mọi người" này không bao gồm bọn họ sao?
Tu Thần hoàn toàn không hỏi ý kiến hai người họ, mà đã trực tiếp tuyên bố rồi?
"Tu Thần! Ngươi khinh người quá đáng! Chúng ta còn chưa đồng ý đâu!" Bắc Lý giận dữ gầm lên với Tu Thần.
Trường Hà cũng nói theo: "Không sao! Dù sao chúng ta cũng là chúa tể, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể quyết định thay chúng ta?"
Tu Thần mỉm cười đáp: "Trong mắt ta, hai người các ngươi đã được coi là người chết."
"Ngươi nói gì?"
Lời này của Tu Thần khiến những ai có mặt đều phải biến sắc, ngay cả Thiên Nguyên Tử cũng tỏ ra kinh ngạc không thôi.
Thằng ranh này ngày càng khoa trương!
"Hai cô hồn dã quỷ mà còn muốn có quyền bỏ phiếu sao? Ai cho các ngươi tự tin đó?" Tu Thần nheo mắt, khẽ cười hỏi.
Mọi người: "..."
Ngay cả Thiên Nguyên Tử cũng cảm thấy Tu Thần nói câu này có phần không coi ai ra gì.
Mẹ kiếp, quá phách lối, coi trời bằng vung, không thèm để ai vào mắt!
Dạng người này mà ở trong phim thì chắc chắn là trùm phản diện, phải chết đầu tiên!
Hai mắt Bắc Lý như tóe lửa, ngực phập phồng dữ dội, lão ta cảm thấy một ngọn lửa như đang muốn xé nát lồng ngực mình để lao ra!
"Tu Thần! Bắc Lý ta không tin ngươi có thể một tay che trời! Sông có khúc, người có lúc! Hãy đợi đấy!"
Bắc Lý ném lại những lời dữ dằn đó rồi trực tiếp bỏ đi.
Lão ta không thể tiếp tục ở đây nữa, bởi vì Tu Thần đã chà đạp hoàn toàn thể diện của lão ta!
"Sông có khúc, người có lúc! Lời thoại quen tai quá!" Tu Thần nhìn theo hướng Bắc Lý rời đi, trên mặt nở nụ cười đầy ẩn ý.