Chương 671: Những gì mất đi hôm nay, ngày sau sẽ bắt các ngươi trả lại gấp trăm lần!
Thiên Mưu và Tiêu Chiến liều mạng chiến đấu.
Toàn bộ Vẫn Sinh giới đều bị ảnh hưởng, vô số sinh linh tan thành mây khói, ngay cả dưới mặt đất cũng chẳng còn một ngọn cỏ!
Đây chính là chỗ đáng sợ của trận chiến cấp bậc chúa tể!
Không có bất cứ vật gì có thể chịu nổi!
Chỉ cần dính một chút là trực tiếp hóa thành bột mịn.
Một nửa sinh linh chớp mắt đã bị chôn vùi.
Bây giờ trong lòng Thiên Mưu vừa giận dữ vừa đau đớn. Khi đại kiếp đến, sinh linh chi lực đã cho thấy rõ tầm quan trọng của nó!
Nhưng nếu trận chiến này cứ tiếp tục, thì Vẫn Sinh giới sẽ thật sự trở thành một Nguyên giới chết!
Không thể kéo dài thêm nữa!
Sắc mặt Thiên Mưu chợt trở nên dữ tợn, thần nguyên chi lực khổng lồ từ người lão ta phun trào ra ngoài như che kín cả bầu trời, đổ ập về phía Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến không hề tỏ ra sợ hãi, lao vào đánh trả.
Hai người chiến đấu đã tạo ra thiệt hại vô cùng to lớn, không thể nào đong đếm được cho Vẫn Sinh giới, thời khắc này Vẫn Sinh giới như biến thành luyện ngục nhân gian.
Trong cuộc chiến của các chúa tể, tất cả các sinh linh đều chỉ là con sâu cái kiến mà thôi!
"Muốn chết!" Thiên Mưu rống to, làm rung chuyển cả trời đất.
Ngay sau đó thiên hà hóa thành hào quang lấp lánh, sáng chói cả bầu trời, tụ tập lại thành một cơn lốc xoáy khổng lồ đánh thẳng về phía Tiêu Chiến.
"Uỳnh!"
Vẫn Sinh giới rung lắc dữ dội, một nửa mặt đất bắt đầu sụp lún, nứt toác.
"Ặc...:
Tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Chiến cũng theo đó vang lên.
Mặc dù cũng có thực lực của chúa tể, nhưng dù sao Thiên Mưu cũng mạnh hơn hắn. Nếu thật sự đối đầu, thì sớm hay muộn Thiên Mưu cũng sẽ chiến thắng Tiêu Chiến.
Khắp nơi tràn ngập thứ sương mù lấp lánh rực rỡ, bao phủ ngàn vạn dặm. Toàn bộ Vẫn Sinh giới thủng lỗ chỗ, khe hở hư vô chi cảnh lớn nhỏ không đồng đều xuất hiện ở khắp nơi.
Thiên Mưu thở hổn hển, giận dữ nhìn xung quanh.
Chỉ một chúa tể mà chỉ suýt chút nữa đã phá hủy Vẫn Sinh giới của lão ta!
Nếu xuất hiện thêm một chúa tể nữa, thì Nguyên giới này còn cần nữa ư?
Bây giờ lão ta chẳng hề có cảm giác sung sướng khi đã đánh bại Tiêu Chiến, mà chỉ toàn là sầu lo.
Bản nguyên tích điểm tan vỡ, tương lai sẽ tạo ra rất nhiều chúa tể. Mới có một người mà lão ta đã thảm thế này, nếu xuất hiện thêm nhiều người khác thì phải làm thế nào?
"Ồ, cảnh tượng tận thế thật là hoành tránh."
Đúng lúc suy nghĩ đang bay loạn trong đầu Thiên Mưu, thì một câu chế nhạo truyền vào tai lão ta.
Thiên Mưu biến sắc, quay ngoắt ra sau nhìn, sau đó con ngươi lão ta co rút lại.
Chúa tể!
Hơn nữa không chỉ một!
Mà là ba người!
Hai nam một nữ, vô cùng trẻ tuổi!
Ba người đang đứng trên đống phế tích, tạo thành hình tam giác, tay đút túi quần, nhìn Thiên Mưu với ánh mắt hứng thú.
"Sống lâu như thế, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy chúa tể đại nhân của Vẫn Sinh giới đấy." Nam tử áo trắng cầm đầu nhìn Thiên Mưu, nhếch miệng cười nói, lời lẽ đầy vẻ trêu tức.
"Trận đại chiến giữa chúa tể với chúa tể thật sự khiến người ta phải kinh ngạc mà nhìn. Chậc chậc, ngươi xem mức độ phá hủy này, quá nửa số sinh linh bị tiêu diệt rồi." Nữ tử tủm tỉm cười nói.
Sắc mặt Thiên Mưu cực kỳ khó coi. Vừa rồi chiến đấu với Tiêu Chiến đã làm lão ta hao tốn khá nhiều sức lực, bây giờ lại mọc ra ba chúa tể, lão ta phải đối phó thế nào đây?
"Ba người các ngươi có bằng lòng gia nhập vào phe ta không, cùng ta chinh phạt các Nguyên giới khác?" Thiên Mưu trầm giọng nói.
"Ta*? Từ này mới mẻ nè." Nam tử áo trắng bật cười ha hả.
(*Thiên Mưu tự xưng là "ngô", một cách xưng hô cổ, cũng có nghĩa là "ta".)
"Ngươi đang cầu xin chúng ta sao?"
Trán Thiên Mưu hằn lên gân xanh, nét mặt vô cùng giận dữ, nhưng không dám trút ra.
Bây giờ không phải là lúc để làm thế, lão ta đã từng là chúa tể duy nhất trong Vẫn Sinh giới, nói một không hai, không ai dám kháng lệnh, càng không có ai dám càn quấy trước mặt lão ta.
Nhưng bây giờ tình hình đã khác, đối phương có ba chúa tể, dù mắng chửi lão ta thì lão ta cũng không dám ra tay trước!
Một đấu một thì đương nhiên Thiên Mưu đủ tự tin giải quyết được đối phương.
Nhưng nếu một đấu ba, thì lại là chuyện khác.
"Thế nào? Không muốn?" Thiên Mưu lạnh giọng hỏi.
Nam tử mặc áo lam im lặng từ đầu đến giờ bỗng bật cười, giẫm lên hư không bay đến trước mặt Thiên Mưu, nhìn lão ta với vẻ nghiền ngẫm: "Gia nhập vào phe của ngươi thì chúng ta có được lợi ích gì?"
Rõ ràng trong ba người này, nam tử mặc áo lam mới là thủ lĩnh.
"Cùng ta đánh chiếm chín đại Nguyên giới, ba người các ngươi mỗi người có thể nắm giữ quyền kiểm soát hai Nguyên giới." Thiên Mưu hơi nheo mắt, trầm giọng đáp.
"Theo lý là chúng ta chiếm sáu Nguyên giới, còn ngươi chiếm ba Nguyên giới đúng không?" Nam tử áo lam nhếch miệng cười.
"Đúng vậy." Thiên Mưu gật đầu.
"Ha ha ha." Nam tử áo lam chợt cười phá lên, không hề kiêng nể gì, cười đến gập cả người.
Sắc mặt Thiên Mưu ngày càng xấu xí, nghiêm mặt hỏi: "Ngươi cười cái gì? Chuyện đó buồn cười lắm sao?"
"Rất buồn cười đấy."
Nam tử áo lam ngẩng đầu nhìn Thiên Mưu, một khắc sau, cơ thể lại biến mất, quay về bên cạnh đồng bọn của mình, chậm rãi giang hai tay ra, nói với Thiên Mưu trên bầu trời: "Nhưng chúng ta có bốn người, ngươi chia thế nào đây?"
"Bốn người?"
Tim Thiên Mưu chợt giật thót. Sau đó lão ta thấy một bóng người chậm rãi ngưng tụ lại trước mặt ba người kia.
Là Tiêu Chiến!
Trông thấy hắn, sắc mặt Thiên Mưu cực kỳ khó coi.
Giờ phút này khí tức của Tiêu Chiến đã suy yếu, bị Thiên Mưu đánh trọng thương, nhưng vẫn chưa chết.
"Sao nào? Bất ngờ lắm đúng không?" Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Thiên Mưu bằng ánh mắt oán độc, dùng tay quệt vết máu trên khóe miệng.
"Các ngươi!" Thiên Mưu kinh hãi.
Ba người lão ta đã khó đối phó rồi, bây giờ Tiêu Chiến vẫn chưa chết, hơn nữa hắn còn cùng một bọn với ba người kia!
Lão ta phải chiến đấu thế nào đây?
Thiên Mưu lập tức vỡ lẽ, thì ra ngay từ đầu nhóm bọn hắn đã có bốn người! Chẳng qua là Tiêu Chiến muốn xem thực lực của bản thân có thể đối phó với Thiên Mưu hay không.
Nguy cơ!
Một cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có tràn ngập trong lòng Thiên Mưu.
Lão ta hết sức rõ ràng, nếu mình không xử lý ổn thỏa thì sợ rằng hôm nay Vẫn Sinh giới này sẽ phải đổi chủ mất thôi!
Hơn nữa sinh mạng của chính lão cũng rơi vào vòng nguy hiểm!
"Đại nhân, lúc trước ta đã nói với ngài rồi. Thời đại thay đổi, người già thì nên lui xuống nhường chỗ. Bây giờ ngài định tự sát hay để chúng ta ra tay đây?" Tiêu Chiến cười gằn hỏi.
Sau khi nhận được mảnh vụn của phép tắc tích điểm, bốn người họ đã liên minh với nhau.
Họ đâu phải đồ ngu, làm sao không biết tình hình bây giờ là thế nào?
Nếu không đoàn kết lại, thì thứ đợi họ chỉ có cái chết mà thôi!
Nhưng bảo họ gia nhập vào phe chúa tể có tiếng tăm, có căn cơ, thực lực lại mạnh như Thiên Mưu thì là chuyện không thể nào!
Những người của thời đại mới ở cùng nhau mới là ổn thỏa nhất!
Cho nên bốn người này đã liên minh lại!
Tiếp đó Tiêu Chiến muốn thử xem mình có thể đơn độc đối đầu với Thiên Mưu hay không, nên đã xuất hiện ứng chiến trước.
Kết quả là không được, vì thế ba người khác lập tức xuất hiện.
Trận chiến của Tiêu Chiến càng khiến trong lòng ba người kia thêm xác định họ cần phải hợp tác với nhau.
"Hỗn xược! Chẳng lẽ các ngươi cho rằng bốn người các ngươi liên minh lại là có thể đánh lại ta sao?" Thiên Mưu giận dữ quát lên.
Nam tử áo lam nhếch miệng cười, trên mặt đầy vẻ giễu cợt: "Đừng cứ "ngô" này "ngô" kia mãi thế, nói như mình lợi hại lắm ấy. Vừa rồi cũng đã cho ngươi lựa chọn rồi, tự sát hay để chúng ta ra tay. Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không đưa ra quyết định, thì chúng ta sẽ lựa chọn thay ngươi."