Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đối Dịch

Chương 19: Mỹ nhân như ngọc, chẳng kiêng dè gì. (1)

Chương 19: Mỹ nhân như ngọc, chẳng kiêng dè gì. (1)


Buổi chiều đi xin việc, người ta cứ nhìn chuyên ngành của Soái Lãng là từ chối, dù có muốn tuyển thì giới tính của Soái Lãng không phù hợp, làm y cực kỳ buồn bực.

Giống hệt như hơn hai năm trước, hôm nay lần nữa y chứng minh được một việc, hàng xịn không hữu dụng bằng hàng giả.

Có điều dù gì thì cũng là hàng thật, là do mình gian khổ kiếm được, cho dù không hữu dụng thì cũng là bằng tốt nghiệp chính quy đúng không?

Soái Lãng hết sức cẩn thận cất bằng vào túi đeo vai, tự cười nhạo bản thân, thầm tính, để ngày mai mang cả hàng giả lẫn hàng thật đi xin việc, cho số phận định đoạt đi ... Cất dọn xong xuôi đứng dậy nhìn nơi mà hơn hai năm qua đã trở nên quá quen thuộc với mình.

Lúc này là 5 giờ chiều, sắp đóng cửa rồi, người xin việc lần lượt rời đi, đã không còn chen chúc như trước đó nữa. Bậc thềm hai bên cửa đại sảnh, nam nam nữ nữ ngồi rải rác lật xem kim chỉ nam xin việc do thị trường nhân tài bán ra, cũng có rất nhiều người giống Soái Lãng, lề mề cho tới tận khi đóng cửa.

Nếu như nhìn kỹ, những người lần lượt rời đi tuyệt đại đa số sắc mặt cũng giống hệt khi mới đến, hoặc thở dài, hoặc lắc đầu, hoặc bĩu môi, hoặc nhỏ giọng chửi rủa. Chửi cái gì? Dễ đoán lắm, chửi đám người tuyển dụng ngu dốt, có mắt mà không nhận ra vàng ngọc, dám dùng thái độ láo lếu đối xử với nhân tài đất nước.

Nhìn đám học để học muội cùng với đám anh em thất nghiệp giống mình, Soái Lãng nhớ tới thời gian mình lang thang ở đây như thằng ngốc, thậm chí còn không bằng họ, vì y xài bằng giả. Nhưng giờ thì y bình thản nhiều rồi, thương nghiệp Trung Châu phát triển như vậy, chỉ cần đừng lười thối thây, ngu hết đường cứu, sĩ diện hết thuốc chữa thì sẽ kiếm được việc thôi.

Rời thị trường nhân tài là đại lộ Trung Châu, tranh thủ trời còn chưa tối hẳn đi về, vừa đi vừa tính toán xem mấy chục bộ hồ sơ của mình cái nào có khả năng nhất, nếu như cùng được chọn thì nên bỏ cái nào, tự tin này Soái Lãng vẫn có.

Trong đó Soái Lãng nhắm vào vị trí đại diện kinh doanh, công việc này lương sàn thấp, yêu cầu cao, người mới không dám làm, còn với Soái Lãng đã kinh nghiệm đầy mình thì không có vấn đề. Ngoài ra còn có trông kho, phân phối hàng và đưa hàng, loại công việc này lương càng thấp, chẳng ai muốn làm.

Soái Lãng chẳng định làm lâu dài, kiếm bừa một chỗ nhận lương hai ba tháng, đợi tới mùa hè, toa tày hàng và xe container đồ uống bắt đầu tràn vào Trung Châu, lúc đó những đại lý cần người có kinh nghiệm như y phân phối hàng. Dù sao đám bạn hồi nhỏ của Soái Lãng vào làm ở ngành đường sắt không ít, có người quen dễ làm việc, khi ấy ngày tháng tốt đẹp sẽ tới.

Soái Lãng là chàng trai lạc quan, hơn nữa vẫn còn trẻ lắm, y tính xa xôi làm gì.

À đúng, hôm nay cũng là một ngày tốt đấy, Soái Lãng sờ túi áo sơ mi còn nhét sáu tờ 100 đồng, năm xưa trèo tường học bỏ đi, đêm phải ngủ ở công viên, hôm nay đi qua xúc cảnh sinh tình mới ngồi ở cái ghế đó, không ngờ lại vớ bở.

Vừa sờ vừa hí hửng mà đi, tổng kết lại thì hôm nay trừ công việc ra thì thu hoạch khá nhiều, tiền trong túi còn là thứ yếu, quan trong là trong đầu có một vị tiểu học muội, nghĩ lại biểu hiện xuất sắc của bản thân, Soái Lãng thấy rất hài lòng ... Cái bằng tốt nghiệp nát vậy mà có tác dụng, ít nhất là có thân phận học trưởng, nếu là trước kia Soái Lãng chẳng dám nói mình tốt nghiệp Đh Trung Châu.

Trong thôn có một cô gái

Nàng tên là Tiểu Phương

Con người vừa xinh đẹp lại thiện lương

Đôi mắt to tròn long lanh

Mái tóc to và dày ...

Trong đầu thấp thoáng hình ảnh xinh đẹp nhỏ nhắn lung linh của tiểu học muội, Soái Lãng bất giác ngâm nga ca khúc "Tiểu Phương", đi qua trung tâm thương mại Hoàn Á, đi qua Khách sạn quốc tế Trung Châu ... Dần dần bụng sôi ùng ục, hình ảnh tiểu học muội tạm thời biến mất, thay bằng bát mỳ bốc hơi nghi ngút, miếng thịt bò hồng hồng trải bên trên, thêm thìa ớt đỏ rực, lại thêm chén rượu trắng, thế mới gọi là tuyệt vời, tuyệt hơn mỹ nữ.

Dù sao cũng là tiền nhặt được, ăn cho sướng đã.

Buổi trưa chỉ ăn cơm hộp, con sâu trong bụng Soái Lãng ngoi lên, chỉ lại cổ áo, trông cho đường hoàng đi vào nhà hàng ...

Trên con đường cách khách sạn quốc tế chưa tới một trăm mét có một cái quán mỳ lâu năm, còn lâu năm hơn khách sạn quốc tế, ít nhất thì Soái Lãng nhớ khi mình còn nhỏ, cha từng dẫn y tới đó ăn mỳ, mặc dù không biết bao năm lịch sử nhưng hơn tuổi y là cái chắc.

Về sau trải qua vài lần tu sửa trang trí thì quán mý càng thêm đẳng cấp, có phục vụ viên xinh xắn đứng đón ở cửa, đi vào một cái là đại sảnh hơn 100 m2, khách đã ngồi qua nửa. Vị trí đẹp nhất tất nhiên là cửa sổ kính sát vỉa hè rồi, ngồi đó có thể thấy hết cảnh đường phố, vừa ăn bát mỳ cổ, hưởng thụ món ăn truyền thống, mắt nhìn hơi thở hiện đại của thành phố, khỏi nói hưởng thụ cỡ nào.

Quán kinh doanh không tệ, cả đại sảnh tràn ngập mùi thơm hơi nước nóng hổi, tức thì làm Soái Lãng ứa nước miếng.

Vào cửa một cái thấy ngay quầy gỗ cao tới ngực, nơi này thuộc loại quán thu tiền trước, sợ đồng khách quá không để ý hết. Soái Lãng đứng ở quầy gọi một bát mỳ lớn một suất thịt bò trộn, thêm vào một đĩa rau, thong thả đi tới vị trí gần cửa sổ, nhấp ngụm trà chờ đợi, vẫn chưa tới giờ cao điểm, song cũng sắp rồi.

Ngồi một lúc thì thịt bò trộn và rau được đưa lên trước, miếng thịt bò thuận theo thớ thái mỏng dính, bên trên là rau thơm xanh mướt, ớt thái sợi, dưới cùng là nước trộn màu đỏ.

Soái Lãng rút đũa ra gắp một miếng thịt bò lẫn rau ớt cho vào mồm nhai, vị thơm, cay, chua, ngọt hóa trộn, rất đã miệng. Soái Lãng gật gù, cửa hiệu lâu năm, mùi vị lúc nào cũng chính tông, lại nhập thêm một ngụm rượu trắng, cay cay tê tê, đã đời. Thế là nhoắng một cái khi mỳ được đưa lên thì y đã ăn quá nửa đĩa thịt bò trộn, còn xuýt xoa thành tiếng, dáng ăn chẳng lịch sự gì.

Đừng mong ăn thứ này có thể lịch sự, đến khi ăn mỳ càng khiếp hơn, đây là món ngon bản địa, người Trung Châu đều khoái, nhìn cái bát thôi đã giật mình rồi, sâu tới 20 cm, bát còn to hơn cả cái mặt, một cái khay chỉ đựng được một bát.

Bất kể là mang tới bàn nào, thực khách đều hớn hở nhận lấy, trước tiên là hít sâu một hơi, ngây ngất trong hương thơm đã, sau đó mới dùng đũa quơ một cái, cho mỳ vừa dầy vừa trắng vào miệng mút xùn xụt, sợi mỳ dài nửa mét, trơn mềm mà nhai rất đã, múc thêm một thìa canh thịt dê ngọt đậm ăn cùng, quệt mồ hôi trên trán vì cay. Càng ăn hơi nóng càng lan tỏa toàn thân, thân thần phấn chấn, có muốn không thư thái cũng chẳng được.

Cứ nhìn quanh đại sảnh một vòng, thực khách bất kể là nam nữ đều mặt mày mãn nguyện, ăn như gió cuồn mây tan, đợi bát mỳ vào bụng rồi, người ngả ra sau lựa vào lưng ghế, phả ra hơi nóng, thế mới gọi là thỏa mãn tràn trề.

Đó là một thứ phong tình khác của mảnh đất Trung Châu này, hưng thịnh suốt mấy chục năm đã trở thành danh thiếp của thành phố, thứ cơm hộp như nhai rơm căn bản không cách nào so sách. Soái Lãng ăn xùm xụp thành tiếng, thi thoảng nuốt ực một ngụm canh, nửa bát mỳ đi vào bụng, mặt sớm lấm tầm mồ hôi, thuận tay rút tờ giấy lau đi, miệng phả ra một hơi, đến môi cũng tê đi vì cay nóng.

Ăn mỳ phải có cảm giác này, sướng!

Q1 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch