Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đối Dịch

Chương 20: Mỹ nhân như ngọc, chẳng kiêng dè gì. (2)

Chương 20: Mỹ nhân như ngọc, chẳng kiêng dè gì. (2)


Soái Lãng vừa cắm mặt ăn đã đời một hồi, ngẩng đầu lên để thở, lau mồ hôi xong, đang định cúi đầu đánh chén tiếp thì bị cái bàn mé trái cách đó hai ba mét thu hút.

Xoay lưng về phía Soái Lãng là hai nam nhân, đối diện với hai nam nhân kia lại là một mỹ nữ cực kỳ hút mắt, có thể gọi là vưu vật trời sinh cũng không quá lời, làn da trắng nõn khỏe khoắn, mặt trứng ngỗng, một đôi mắt xếch tiêu chuẩn. Cảm giác trong đôi mắt đó lúc nào cũng long lanh nước, mái tóc dài thả xuống vai, nửa đen nửa vàng, phối hợp vẻ đẹp trang nhã kia có chút thiếu tự nhiên, cho dù thiếu tự nhiên thì em gái xinh đẹp vẫn cứ xinh đẹp.

Phải nói là quá mức xinh đẹp mới đúng.

Có điều chỉ liếc mắt một cái thôi, Soái Lãng gần như đã định vị vào loại "rau ngon bị lợn gặm."

Định vị này có chuẩn hay không chưa nói, dù sao thì Soái Lãng cũng vô duyên với rau ngon, cho nên mỗi lần nhìn thấy mỹ nữ, y đều suy đoán theo chiều hướng ác ý.

Cười một cái, cười vì tâm lý đen tối ẩn giấu trong lòng, lại vớt một sợi mỳ cho vào mồm, đúng lúc nhìn thấy mỹ nữ đối diện kia rút từ túi xách đep bên người ra một thứ giống phong bì, rất dày ... Cái này rất nhạy cảm với Soái Lãng, vì nó là loại phong bì chuyên đựng tiền của ngân hàng, có thể đựng tới hai ba vạn. Cơ mà tiền cũng vô duyên với mình, chỉ có bát mỳ này là thuộc về mình thôi, thế là tiếp tục ăn, nhưng mắt thì bất giác chú ý tới bàn đó thêm một chút.

Phong bì tiền kia được mỹ nữ đưa cho hai nam nhân trước mặt, hai nam nhân đó có vẻ nhìn qua để kiểm tra rồi đặt ở giữa bàn, xem ra là xác nhận rồi. Mỹ nữ thì có vẻ chẳng để ý mấy, thuận tay cho vào trong túi xách, hoặc vì không muốn chật bàn hoặc là vì chút tiền này căn bản không đáng nói, thuận tay treo túi xách ở góc lưng ghế, điệu đà vươn tay ra nói chuyện với hai nam tử, muốn lấy cái gì đó.

Mẹ nó, lắm tiền thật ... Thì ra là đám đổi ngoại hối.

Soái Lãng nhìn thấy mữ nữ ăn mặc thời trang và hai nam nhân đóng bộ kia, lòng thầm mắng một câu, tâm lý thù ghét nhà giàu mà, cứ thấy tất cả người có tiền là khó chịu chua lè, chẳng phải nhắm vào ai.

Nơi này cách khách sạn quốc tế không xa, từ cửa khách sạn cho tới nơi này, lúc nào cũng tụ tập những nhóm chừng ba tới năm người, chỉ cần thấy ai giống mục tiêu là đi tới bắt chuyện "Chào anh, có muốn đổi ngoại tệ không?"

Không cần biết muốn dùng ngoại hổi đổi nhân dân tệ hay dùng nhân dân tệ đổi ngoại hối, bọn họ đều nhận hết, người dựa vào nghề này kiếm cơm ở Trung Châu không ít, nghe đâu nghề này kiếm lắm. Có điều người bình thường nếu không phải cần gấp thì không dám tìm tới những người này, ai cũng biết nơi này là cái chợ đen nửa trao đổi, nửa lừa gạt, không khéo đến cướp ngày cũng có.

Suốt từ thời sơ trung đã làm mấy trò trộm cắp mua đi bán lại, lại thêm vài năm lăn lộn xã hội, Soái Lãng chưa bao giờ hoài nghi đôi mắt của mình, chính xác luôn, bọn họ đổi ngoại hối, dùng nơi này làm sở giao dịch. Một trong hai nam tử mò túi ra cọc tiền sẫm màu, Soái Lãng tinh mắt nhận ra ngay đó là USD, tờ tiền nhỏ hơn nhân dân tệ, một cọc thế này, lượng giao dịch không nhỏ.

Tất nhiên làm thế là bất hợp pháp.

Soái Lãng lau miệng ăn tiếp, giữ thái độ chuyện không liên quan kê cao gối ngủ kỹ. Trước kia y thẳng tính nhanh mồm, lại máu nóng, gặp vô số lần thiệt thòi, giờ khôn rồi, dù có nhìn thấy ăn cướp trên đường, rạch túi trên xe hay là sàm sỡ mỹ nữ trước mắt, chỉ cần không phải vợ mình, quản vợ người khác làm quái gì.

Bên kia lấy tiền ra, tiếp theo kiểm tra xong hoàn thành giao dịch ... Không ngờ rằng tiền chưa đưa tới tay mỹ nữ, mỹ nữ như chẳng để ý tới số tiền nhỏ đó, mắt cứ nhìn chằm chằm Soái Lãng, người cao hơn trong hai nam nhân quay đầu, không biết là xảy ra chuyện gì.

Soái Lãng coi như không biết gì, bê cả bát mỳ lớn lên uống ừng ực, đùng nói các người muốn đổi tiền, dù buôn bàn chất cấm, vũ khí quân sự, thậm chí là chất phòng xạ thì cũng cứ thoải mái đi, tôi là người vô can, không dính dáng gì tới tôi hết.

Thời buổi sống gian nan như thế, thêm một việc chẳng bằng bớt một việc.

Chỉ có điều đôi khi cuộc đời oai oăm lắm, anh chẳng chọc vào ai, nó lại tới chọc vào anh ...

Quái, mỹ nữ đẩy chân dịch ghế ra sau, đứng dậy, đi thẳng tới chỗ Soái Lãng, cô gái này chắc chắn đạt tới cảnh giới chẳng khoe da lộ thịt mà toàn thân vẫn toát ra vẻ gợi cảm, chỉ bằng vòng eo khẽ lay động, bước chân uyển chuyển như mèo, đã đủ câu hồn nhiếp phách.

Không thể nào, Soái Lãng tự biết mình, làm gì có chuyện mỹ nữ để ý tới y chứ, nhìn ra phía sau, đằng sau có một ông già dẫn theo cô bé tám chín tuổi, chắc là ông cháu. Lúc quay đầu lại liền ngẩn ra, mỹ nữ đứng ngay trước mặt, hơn nữa vui mừng lộ ra ngoài mặt, như cửu biệt trùng phùng, tay đặt lên vai Soái Lãng, hơn dỗi:” Honey, làm sao anh cũng ở đây?”

“ Hả? .. Ặc ...” Soái Lãng bị sặc nước canh, vội vàng đặt cái bát xuống, ý nghĩ đầu tiên của y là, mình từng ngủ với cô ấy à, mặc dù anh đây từng dẫn gái đi thuê phòng, nhưng mà chưa từng quịt tiền, em gái có nhầm người không?

Mỹ nữ tới gần hơn mới nhận ra đây thực sự là mỹ nữ hạng nhất, trừ kiểu tóc thì những thứ khác đều rất vừa mắt, dáng rất cao.

Soái Lãng phải ngước mắt lên mới có thể nhìn thấy. Rất xinh đẹp, nhìn từ lên trên, sống mũi cao, rất có khí chất, rất trắng, còn trắng hơn sợi mỳ ... Soái Lãng lại nhìn từ dưới lên trên, chiếc áo khác đỏ khoác hờ lên người, khuôn mặt như được điêu khắc tinh tế không có lấy một tì vết, da thịt trắng mịn chưa sinh cơ thơm mát, vóc dáng cao ráo thấp thoáng dưới trang phục bó sát người khỏe khoắn, phải nói tuyệt phẩm nhân gian.

Đối diện với cô gái như thế, chàng trai nào cũng thấy áp lực.

Không, chắc chắn là không ... Cực kỳ khẳng định, vô cùng khẳng định là không thể nào, em gái chất lượng cỡ này mình làm gì có tiền mà dẫn đi thuê phòng, dù có tiền cũng không thể ném vào cái hố đen đó, đúng không?

Xác định rồi, lòng yên tâm Soái Lãng ngồi thẳng lên, chưa cùng ca ca lên giường là tốt rồi, chắc nhầm người thôi, mặt mình cũng đại chúng mà, đang định nói thì bàn tay mỹ nữ đã vuốt má y, thuận thế sán tới, cái môi hồng chu ra nũng nịu.

“ Đáng ghét, đừng giận người ta mà, anh biết anh đi rồi em nhớ anh thế nào không?”

Người ngoài nhìn vào cảnh này chắc chắn nghĩ tới một cặp đôi giận dỗi cãi nhau.

Soái Lãng vốn định nói "cô nhầm người rồi", nhưng bàn tay mềm mại kia sờ tới đâu sướng tới đó, nuốt nước bọt ực một cái … thôi thì để người ta nhầm thêm một chút có mất gì đâu, dù người ta có phát hiện ra rồi tức giận cũng đáng lắm. Nếu có một mỹ nữ thế này ngày ngày như con chim nhỏ nép vào làm nũng mới gọi là cuộc sống chứ.

Chỉ trong một ngày, Soái Lãng hai lần dâng lên ý nghĩ muốn làm ông chủ, thuê cả em gái này lần tiểu học muội làm thư ký.

Thế còn gì bằng.

.......

Hôm nay dừng ở đây nhé.

Q1 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch