Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đối Dịch

Chương 21: Hoang mang nghi ngờ, nguy hiểm cận kề. (1)

Chương 21: Hoang mang nghi ngờ, nguy hiểm cận kề. (1)


Cuộc sống vẫn tiếp tục, mỹ nữ hết nũng nĩu lại oán trách, cứ như oán nữ bị nam nhân phụ bạc vứt bỏ vậy, hồng nhan bạc mệnh. Soái Lãng có chút không đành lòng, lại định nói gì đó thì ngón tay kia đã lướt nhẹ lên môi y, hai mắt gợi tình, ... Mình định nói cái gì thế nhỉ, quên béng mất rồi.

Bất kể Soái Lãng có từng chơi qua mỹ nữ chưa, chứ bây giờ chắc chắn bị mỹ nữ chơi đùa cho thần hồn điên đảo.

Có người đẹp trai giống mình tới mức đó cơ à? Đầu óc vẫn còn một chút tỉnh táo, Soái Lãng không khỏi suy nghĩ, nhưng mà khả năng này cũng bị phủ định nốt, cho dù ngực bự não rỗng thì cũng không thể ngốc tới mức này, nhìn xa xa còn nhầm được, chứ tới mức này còn chưa nhận ra à?

Đúng lúc này ở phía bên kia, hai nam nhân vừa rồi ngồi cùng mỹ nữ có tên đưa tay ra hướng về phía cái túi mỹ nữ treo ở góc lưng ghế.

Trộm! Có kẻ muốn trộm đồ của cô ấy.

Không thể được, lần này thế nào Soái Lãng cũng phải làm anh hùng một phen lấy thiện cảm của mỹ nữ, nhưng lại lần nữa ý đồ không thày, miệng vừa mở ra thành tiếng ư, a .... Mắt bị che khuất không thấy gì nữa.

À, không, là môi bị lấp kín rồi, một đôi môi khác lấp kín, mọi suy nghĩ trong đầu liền bị thổi bay, chẳng còn nhớ gì nữa.

Mỹ nữ đó hết sức bạo dạn, chẳng hề để ý đây là chỗ công cộng, cúi người xuống một cái, tích tắc Soái Lãng bị hương vị nữ nhân thuần túy áp đảo. Mắt mở tròn nhìn chằm chằm đôi mắt mê hồn, hàng mi đang rung rinh và gò má trắng mịn, cánh môi gợi cảm đó ngậm lấy môi y, cái lưỡi nhỏ đưa ra liếm nhẹ môi y môi y một cái, toàn thân tê dại, hôn một lúc mới chịu rời ra.

Gái không thẹn, Soái Lãng thì thẹn rồi.

“ Anh Tần, anh Lưu ... Xin lỗi nhé, bạn trai tôi, nhiều ngày không gặp, đều tại tôi không nên làm anh ấy tức giận.”

Làm ba hồn bảy vía Soái Lãng bay khỏi xác phàm, mỹ nữ mới quay sang áy náy xin lỗi hai nam tử chứng kiến một màn ướt át.

Soái Lãng thì ngơ ngơ như người mất hồn, nhìn cái túi xách treo trên ghế, vẫn còn nguyên đó, tựa hồ chưa từng bị đụng tới.

Mình nhìn nhầm à? Soái Lãng cố gắng lấy lại sức tập trung, kháng cự lại cám dỗ, y biết thế này không đúng, có vấn đề, nhưng mà mỹ nữ gần như ngồi hẳn lên đùi y. Vừa rồi chỉ nhìn bằng mắt còn đỡ, ít nhiều có chút lý trí, bây giờ giai nhân ngồi trong lòng, ngửi mùi hương cơ thể trong lòng, Soái Lãng cuối cùng đã hiểu sâu sắc ma lực của nữ nhân lớn ra sao? Hồn vía như phiêu diêu tận trên trời, toàn thân rạo rực.

Gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, mũi quỳnh, mắt phượng, mặt trái xoan, cặp môi hồng nhuận mọng ướt và đẹp đẽ. Soái Lãng cho tới tận bây giờ còn chưa dám tin mình vừa được thưởng thức cặp môi đó.

“ Tôi ...” Soái Lãng thấy mình phải lên tiếng thôi, chuyện này càng lúc càng tà môn rồi:

Chụt!

Mỹ nữ lại cúi người hôn y một cái rõ kêu, khiến xung quanh không biết bao nhiêu ánh mắt ghen ghét đố kỵ bắn sang. Mặt Soái Lãng đỏ bừng bừng, mà mỹ nữ còn cười khúc khích, nghịch ngợm bẹo má y một cái đứng dậy an ủi:” Honey, đợi em một lát, em sẽ về với anh ...”

Cho đến khi mỹ nữ rời đi, quay về vị trí cũ, mọi thứ khôi phục nguyên trạng, Soái Lãng nhéo mình thật mạnh, muốn đánh thức bản thân khỏi giấc mơ giữa ban ngày. Thức dậy chưa chẳng biết, chỉ biết đau méo cả miệng.

Mẹ ... Mẹ nó .... Nhéo nhầm chỗ rồi, nhéo phải tiểu huynh đệ rồi, thằng em phản ứng còn mạnh hơn mình, dựng thẳng đứng, báo hại mình nhéo nhầm chỗ.

Cơn đau ở đó xác nhận, chắc chắn không phải nằm mơ giữa ban ngày.

Nếu không phải là nằm mơ thì là cái gì? Soái Lãng thộn mặt nhìn mỹ nữ ngồi về chỗ cũ, quên luôn cả ăn mỳ.

Xảy ra chuyện quái gì vậy?

Mỹ nữ dù đã quay lại chỗ thi thoảng vẫn thâm tình nhìn Soái Lãng cười ngọt ngào, tựa hồ tình cảm giữa hai người sâu hơn biển, cứng hơn vàng ...

Soái Lãng sống bao nhiêu năm cái gì cũng gặp rồi, chỉ là chưa từng em gái tán tỉnh, hôm nay rốt cuộc cũng bù đắp được nuối tiếc rồi. Trong lòng cảm xúc lẫn lộn, Soái Lãng hừng hực trào dâng hào khí, ngàn vạn lời muốn nói hội tụ lại thành một câu.

Đếch cần biết chuyện gì, chỉ cần mỹ nữ ngoắc ngón tay một cái, đừng nói là hôn, lên giường cũng ok luôn.

Ở phía bàn bên kia, mỹ nữ đang xin lỗi:” Anh Tần, anh Lưu, bạn trai tôi tính khí có hơi quái ... Thật xin lỗi, các anh cứ ăn đi, tôi không đói.”

Hai nam nhân kia có hơi ghen tị song chẳng để ý, chuyện chính mới là quan trọng, người bên trái đưa tiền cho mỹ nữ:” Cô đếm đi.”

“ Chẳng đáng là bao, tôi còn không tin hai anh à?” Mỹ nữ dùng hai ngón tay mảnh mai cầm lấy tờ tiền xanh, hình như giám định thật giả, vẫn không quên cười với Soái Lãng. Xem vài tờ tiền, xác nhận không phải giả, một tay cầm tiền, tay kia trở ngược ra sau lấy cái túi xách treo đó, động tác tùy ý lại ưu nhã:

Túi xách đặt lên bàn, khóa kéo roẹt một cái, hai nam nhân kia liếc một cái, cái túi không lớn hơn ví tiền là bao, nhìn thấy rõ phong bì ngân hàng, tiền sắp tới tay, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam.

Ồ, không xảy ra chuyện gì, Soái Lãng thấy mỹ nữ kéo khóa túi xách mà nét mặt không có gì khác thường, vậy là không ai đụng chạm vào, thầm thở phào, vậy là không có vấn đề ...

À không, có vấn đề, não mỹ nữ này có vấn đề ... Có điều lúc này Soái Lãng hi vọng vấn đề lớn thêm chút nữa, có vấn đề cả tối nay cũng được, dù sao hôm nay mình cũng đủ tiền thuê phòng.

300 là quá đủ một phòng ngon rồi.

Soái Lãng đang ngơ ngẩn nhìn gương mặt hết sức dưỡng nhãn, cánh môi mời gọi kia, không ngờ mỹ nữ thoắt cái mặt trở nên lạnh giá, bàn tay đã kéo phong bì tiền ra một nửa chuẩn bị đưa tiền cho hai nam tử lại nhét vào, kéo khóa, một tay đè xấp tiền USD che đi, mặt đầy khẩn trương chất vấn hai nam nhân đi:”Tôi nói này anh Tần, rốt cuộc các anh là ai? Không phải các anh câu cá chứ? Bắt nạt tôi là nữ nhân à, nam nhân của tôi ở đây đấy nhé.”

“ Cái gì?”

Hai nam nhân tỏ ra rất vô tội, không biết xảy ra biến cố gì, mỹ nữ đánh miệng, nhìn theo hướng đó, cả hai cũng giật mình đánh thót. Cách đó không xa, một viên cảnh sát đang đi về phía này, không biết là thực khách, hay tới bắt giao dịch ngoại hối phi pháp. Nhưng đồng thời cũng hiểu ra, một người quay lại nói với mỹ nữ đang rất không vui:” Chúng tôi không quen nhau.”

Người kia biện bạch:” Không liên quan gì tới chúng tôi hết.”

Q1 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch