Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đối Dịch

Chương 34: Em chẳng biết chàng, chàng chẳng biết em. (1)

Chương 34: Em chẳng biết chàng, chàng chẳng biết em. (1)


Sân trường xum xuê, xuân tới hoa nở, bắt mắt hơn cả hoa chính là váy áo của các kiểu mỹ nữ. Mặc dù trời mới sang xuân vẫn còn lành lạnh, các cô gái đã không đợi được nữa rồi, quần áo mùa đông đã bị cất vào tủ, mang ra những chiếc váy muôn màu, không phải chỉ là một người, mà là cả một đoàn, trong những âm thanh ồn ào xen lẫn tiếng cười của nữ sinh làm lòng người nhộn nhạo.

Vương Tuyết Na đứng ở bên bồn hoa nở rộ, tuy là sinh viên năm cuối rồi, khuôn mặt của cô vẫn ngây thơ trong sáng như nữ sinh cao trung, lông mi cong cong, cái mũi nhỏ nhắn và đôi môi chúm chím, mặc áo thun dài tay, và quần bò jean thêu hoa lá, lộ ra núi đôi thấp thoáng.

Nghe thấy có tiếng gọi mình, cô quay đầu lại nhìn vẫy vẫy tay, từ phía KTX có bốn nữ sinh đi tới, đều là bạn cùng lớp của cô, bọn họ cầm khay cơm, nô đùa đi về phía nhà ăn. Kỳ thực tập đã bắt đầu rồi, điều này gần như tương đương với kỳ nghỉ dài hạn, chưa tới giờ ăn đều đã kéo nhau đi.

Tới gần hơn một chút, nữ sinh dáng cao cao hỏi:” Tuyết Na, nghe nói bạn tới thị trường nhân tài một mình à, có phải thật không đấy?”

“ Đương nhiên là thật rồi, chẳng những tới, sáng nay mình còn đi phỏng vấn đấy.” Vương Tuyết Na vênh cái mặt nhỏ lên, ra chiều đắc ý:

“ Công việc gì thế?” Một cô gái khác hứng thú hỏi:

“ Siêu thị Gia Hòa, tư vấn mua sắm kiêm cửa hàng trưởng thực tập, lương mỗi ngày 80 đồng.” Nụ cười của Vương Tuyết Na còn sáng hơn cả mặt trời:

“ Oa, có ủy khuất bản thân quá không, chúng ta mà đi xin việc ít nhất cũng phải làm mỹ nữ quản lý chứ?” Em gái khá khí chất nhăn mặt:

Cô gái hơi thấp trêu:” Thôi đi ạ, làm mỹ nhân của quản lý thì có.”

“ Hi hi, Đông Mai rất thích hợp đấy, chưa đi làm mà ngày ngày mơ tưởng làm tiểu tam.”

“ Gì, đừng có mà lôi mình ra làm gì dụ, cứ như là các cậu không muốn ấy.”

“ Đi nào, đi nào, muốn làm tiểu tam tiểu tứ gì thì cũng vẫn phải ăn đã, đói chết đi được.”

Mấy cô gái nô đùa kéo nhau đi về phía nhà ăn, cô gái rất có khí chất có vẻ là nhân vật cởi mở nhất nhóm, đề tài gì cũng dám lôi ra nói, cả đám thi thoảng cười rú rượi, làm nam sinh cứ liên tục ghé mắt nhìn.

Sinh viên đại học thì nam hay nữ chẳng khác nhau là bao, cứ tụ tập đông đông vào một chỗ là không nghiêm túc được, nữ sinh chẳng hiền đâu, bao dạn chẳng kém nam sinh, ngay cả lành tính như Vương Tuyết Na lúc này cũng hoạt bát hiếm có.

“ A, kia không phải Nghiên Tuệ à?” Một cô gái chỉ về phía lầu hành chính, ở đó có cô gái khá béo đang uỳnh uỳnh vừa chạy vừa vẫy tay gọi bọn họ:

Đó là bạn thân từ nhỏ của Vương Tuyết Na, chuẩn xác mà nói từ nhỏ bước chân hai người cùng nhịp, cùng nhau học tiểu học thuộc Đh Trung Châu, cùng nhau lên trung học thuộc Đh Trung Châu rồi lại cùng vào trường đại học Trung Châu, chỉ khác nhau một học tiếng Anh, một học quản lý thị trường mà thôi.

Mấy cô gái ngạc nhiên chuyện Vương Tuyết Na một mình đi xin việc không phải vì tính cô nhút nhát, mà vì cô và Quan Nghiên Tuệ đều là con cháu nhân viên trong trường, bất kể là tuyển dụng hay là học nghiên cứu sinh đều được ưu tiên. Mà với thành tích học ưu tú của Vương Tuyết Na, lựa chọn nào cũng được, chẳng cần vất vả đi xin việc làm gì.

Thở hồng hộc, có vẻ như cấp bách lắm, Quan Nghiên Tuệ tới gần, là cô gái mặt tròn tròn tóc uốn tóc xoăn, dáng cao hơn Vương Tuyết Na không ít. Chạy tới bên cạnh vịn tay lên vai Vương Tuyết Na thở như mệt lắm, làm Vương Tuyết Na ngạc nhiên:” Làm có chút việc thôi mà làm ra vẻ thế à, như là xa lắm ấy ... Có người đó không?”

“ Có ...” Quan Nghiên Tuệ thở đều lại:

“ Mình biết không phải giả mà, anh ấy hình dung tư thế của cha bạn trong buổi diễn giảng về việc làm giống lắm, nếu không mình cũng chẳng tin anh ấy từ trường mình ra.”

Vương Tuyết Na nhắc tới chuyện này lại không nhịn được cười, e rằng Soái Lãng cũng không biết rằng, điều khiến cô tin tường không phải là bài thơ kia, mà là tư thế của trưởng phòng Quan vung vẩy chân tay khi đứng ở bục giảng, đó là cha của Quan Nghiên Tuệ. Nếu không à, cô chằng thèm để ý tới y bắt chuyện, vừa về nhà một cái liền kể cho cô bạn thân nghe.

Quan Nghiên Tuệ chẳng để bụng chuyện cha mình bị người ta bắt chước, mỗi năm không biết bao nhiêu sinh viên trong trường tốt nghiệp, đều nghe cha cô phát biểu, nói xấu nói tốt đều có, cô nghe nhiều rồi.

Thế nhưng làm Quan Nghiên không hiểu là, Vương Tuyết Na xưa nay mắt cao hơn trời mà lại khen không ngớt miệng một người mới gặp lần đầu. Vì thế cô phán đoán nhất định là một kẻ lừa đảo dựa vào lời ngon tiếng ngọt đóng giả người tốt, nói không chừng còn chẳng phải tốt nghiệp Đh Trung Châu, chứ làm gì có chuyện trùng hợp thế?

Vương Tuyết Na thì tin tưởng nhãn quang của mình, hai cô gái tranh cãi một phen, Quan Nghiên Tuệ dựa vào quen biết trong trường đi tra lý lịch, kết quả đúng là có một người như vậy.

Lúc này mấy cô gái kia đã đi trước, Quan Nghiên Tuệ thái độ cực kỳ nghiêm túc, đến một nụ cười cũng chẳng có, nhìn chằm chằm Vương Tuyết Na, làm Vương Tuyết Na ngạc nhiên:” Sao cứ nhìn mình như thế?”

“ Mình nói ra thì bạn không cười nổi nữa đâu, bạn có biết người họ Soái tên Lãng ở lại trường mấy năm không?”

“ Chuyện này mà cũng có vấn đề à?”

“ Tổng cộng là sáu năm rưỡi đấy, tới tháng 11 năm ngoái mới lấy bằng tốt nghiệp, hiện giờ hồ sơ vẫn để ở ban sinh viên chưa lấy đi, không có hồ sơ chứng tỏ anh ta là dân thất nghiệp lang thang ... Bạn thì hay rồi, như phát hiện ra bảo bối ấy, về còn kéo mình đi tâm sự, làm mình tưởng bạn gặp được Châu Kiệt Luân chứ ...” Quan Nghiên Tuệ làm vẻ mặt thở dài:” Lịch sử trường ta kỳ lục là bảy năm tám tháng mới lấy được bằng tốt nghiệp, người bạn nói sắp tới gần kỳ lục rồi đấy.”

Lý trí nói điều kiện của mình không cho phép mấy chuyện đó, đừng nghĩ, nhưng cảm xúc lại là chuyện khác, nó ngang ngược không nghe theo chỉ huy của đầu óc.

Mặc dù nhà ở Trung Châu, là dân bản địa chính tông, Soái Lãng chẳng có chút ưu thế địa lợi nào, vì là đứa con của một gia đình đổ vỡ, cho nên Soái Lãng ao ước có một ngôi nhà của mình, một ngôi nhà yên ổn. Mong đợi một ngày nào đó gặp được một cô gái, sau đó nắm tay nhau bước trên thảm đó ... Cũng mong đợi một ngày nào đó không phải suốt ngày bôn ba thế này, vì cái bát cơm sớm chiều khó giữ mà lo lắng.

Nghĩ chuyện này làm gì chứ, Soái Lãng dập tắt điều thuốc thở hắt ra, đó chỉ là lý tưởng mà thôi, cũng giống lão đại Hàn Đồng Cảng, lão tam Điền Viên, lão tứ Bình Quả, tốt nghiệp vài năm, bọn họ đều cai luôn cả lý tưởng rồi.

Tắt đèn .... Đi ngủ ... Ngủ không được cũng ép mình phải ngủ, không ngủ không có sức làm việc ...

Lại qua một lúc nữa, đêm càng khuya, đến cả những hoạt động sôi nổi nhất vào ban đêm cũng đã lắng xuống, yên tĩnh trở thành âm điệu chính của thành phố, Soái Lãng rốt cuộc mang theo tiếng ngáy kết thúc một ngày nhiều biến cố ...

Q1 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch