Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đối Dịch

Chương 35: Em chẳng biết chàng, chàng chẳng biết em. (2)

Chương 35: Em chẳng biết chàng, chàng chẳng biết em. (2)


“ Hả?” Vương Tuyết Na không tin nổi, chớp mắt cứ như bị người ta bóc trần chuyện xấu hổ của mình vậy, đứng sững tại chỗ:” Vậy thì sao nào, không lấy hồ sơ nhiều lắm, cố ý đả kích mình đây à? Mà ở lại trường hơn sáu năm, bạn không nhầm chứ, làm sao có thể?”

“ Làm sao lại không thể, nhiều môn không qua nổi chứ sao, bạn không xem thành tích của anh ta đấy thôi, phải nói là thảm vô cùng, triết học Marx cơ sỏ 18 điểm, quan hệ xã hội 25 điểm, ứng dụng sáng tác bị trực tiếp cho 0 điểm, rất nhiều môn không đủ điểm. Chú Lưu của ban sinh viên còn nhớ cả anh ta, nói môn nào tổ chức học lại là có cái mặt anh ta ... Thực sự không biết làm sao anh ta tốt nghiệp được, mình cực kỳ hoài nghi anh ta bỏ tiền mua bằng.” Quan Nghiên Tuệ cuối cùng ra kết luận:” Đây chắc chắn là thứ sinh viên cá biệt, còn là loại cá biệt nhất.”

Vương Tuyết Na luống cuống không biết phải nói gì, mới tối hôm trước cô còn hết lời khoe với bạn mình vị học trưởng kia tốt thế nào, nhiệt tình như thế nào, quan tâm tới mình ra sao, nhất định là một người tốt bụng. Vậy mà ngay ngày hôm sau, mọi chuyện đảo lộn.

Quan Nghiên Tuệ như không nỡ đả kích bạn mình, trưng cầu ý kiến:” Còn có chuyện sốc hơn nữa cơ, bạn có muốn nghe không?”

“ Vậy bạn nói đi, xem sốc tới mức độ nào?” Hình tượng sụp đổ rồi, Vương Tuyết Na cũng chẳng để ý thêm nữa:

Mà đúng là sốc thật, Quan Nghiên Tuệ không nói, mở túi đeo ra, lấy mấy tờ giấy photo đưa cho Vương Tuyết Na đọc, Vương Tuyết Na càng xem mặt càng tái, sốc tới không nói lên lời.

Quan Nghiên Tuệ đồng cảm bóp vai cô bạn:” Vậy là hòa nhé, mình thua, bạn cũng chẳng thắng, mình về nhà ăn, không cần bạn mời khách. Cha mình nói đúng chứ, một cô gái chạy tới thị trường nhân tài làm cái gì, cha mẹ bạn rồi cả ông ngoại bạn đều làm việc ở trường, lại không phải mọi người bỏ mạc bạn, cần gì phải đi xin việc? Bị người ta lừa còn đếm tiền giúp.”

Nói xong lắc đầu bỏ đi, để lại Vương Tuyết Na vẫn đứng ngây ra đó, cầm trong tay mấy tờ giấy photo.

Đó là một thông báo hành chính, tiêu đề là "Thông báo xử phạt nhóm sinh viên Soái Lãng, Ngô Vũ Hành, Hàn Đồng Cảng ẩu đả tập thể, gây hậu quả nghiêm trọng."

Thời gian là hơn 4 năm trước, khi đó Vương Tuyết Na còn chưa lên đại học. Xem tới trang cuối cùng, học trưởng Soái Lãng xếp hàng đầu trong danh sách xử phạt, hình thức xử phát là giữ lại trường quan sát, tức là thêm một chút nữa là đuổi học rồi.

Cô đọc một loạt miêu tả kinh khiếp như "tụ tập thanh niên xã hội vào trường đánh người" , " khơi lên xung đột hai bên" , "Gãy sống mũi", "ngã xuống từ cầu thang" , "treo người trong nhà vệ sinh" ... Tình tiết cực kỳ nghiêm trọng. Vương Tuyết Na còn xem đi xem lại mấy lần, cảm xúc trong lòng ngổn ngang không biết là tư vị gì, nhìn thế nào cũng không thấy miêu tả trong báo cáo này giống với học trưởng nhiệt tình tốt bụng mà mình gặp được ở thị trường nhân tài.

"Chuyện này là thật sao, hay chỉ là trùng tên thôi, mình thử hỏi anh ấy xem?"

Trong chớp mắt một kích động nho nhỏ sinh ra, Vương Tuyết Na kéo sợi dây đeo trước cổ lấy di động ra, tìm kiếm số Soái Lãng, cô thấy chuyện không thể như thế được. Tìm được tên Soái Lãng, định bấm nút gọi lại thấy có hỏi cũng thừa mà thôi, thông báo của trường làm sao mà sai được, hơn nữa hai người chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, truy hỏi có ý nghĩ gì chứ?

Đúng thế, mình là cái gì mà tra hỏi anh ấy ... Dù không cam lòng, cô vẫn bỏ điện thoái xuống, cất bản photo đi, tay nắm chặt quai túi sách, đầu hơi cúi xuống, tựa như con thú nhỏ bị tổn thương, đi qua thao trường, qua hàng cây, đi qua nhà ăn, chả biết mình làm gì?

Vốn định mời học trưởng đó đi ăn cơm, gọi là Quan Nghiên Tuệ theo cùng, giờ chẳng còn tâm trạng nữa rồi.

........... ......... ...........

Cho dù Vương Tuyết Na gọi điện thoại tới, cũng chắc gì đã hẹn được Soái Lãng, lúc này Soái Lãng đang đang loanh quanh gần chợ thủy sản đường Lũng Hải, trong lòng đang tự hỏi bản thân, vì sao chứ? Hôm qua say rượu cứ mơ mơ hồ hồ nhận lời mời phỏng vấn, sáng nay tỉnh dậy mới nhận ra vấn đề, chỉ là công việc tiền lương rẻ mạt, ra ngoài đường kia quơ tay một cái là có cả đống người làm, vì sao tối muộn còn gọi điện thoại mời mình đi phỏng vấn.

Soái Lãng cảm thấy mình cũng là dân có nghề, nhưng mà người ta đâu cần trịnh trọng mời chào như vậy, bây giờ thị trường tuyển dụng là của bên mua, người ta muốn mua thế nào thì mua.

Suốt cả buổi sáng Soái Lãng cứ thắc mắc mãi, dù sao lăn lộn với cuộc đời hơn hai năm rồi, làm đủ thứ công việc rồi, chứng kiến nhiều việc rồi, chuyện tốn công đừng làm thì hơn. Vốn định đợi mấy chục bản hồ sơ kia có ai gọi mình không, cơ mà lạ thật, trừ cái công ty buổi tối gọi điện cho mình kia thì chẳng có cuộc điện thoại nào gọi tới nữa.

Thất nghiệp hơn hai tuần rồi, sắp phải tiêu cả vào tiền dự phòng, Soái Lãng chẳng còn cách nào, liền mang tấm thái tới thử xem xem cái "công ty tiêu thụ sản phẩm Khấu Trọng" như thế nào.

Tới nơi rồi, cách Đại Đông Quan tận mười mấy km, tổng cộng phải chuyển 3 bến xe bus, đi mất hơn một tiếng đồng hồ, đừng nói là có thể nhận được việc làm không, mà được nhận thì đi làm cũng là một vấn đề, tiền đi lại bao nhiêu có đáng không? Công ty có bao ăn không? Nếu bao ăn có trừ tiền lương không? Có ngày nghỉ không?

Những điều đó phải tính trước, ông chủ bây giờ đều là loại bất lương, chẳng hơn nhà tư bản quá khứ là bao, đừng để làm mười ngày nửa tháng mới nhận ra, lúc muốn bỏ đi ngay cả tiền lương cũng chẳng được thanh toán.

Vì thế trong đầu Soái Lãng liệt kê ra một đống vấn đề quanh quản ngoài cửa công ty này rất lâu, tính toán xem cái việc này có nên làm không?

Làm qua một công việc là Soái Lãng lại tổng kết một phần kinh nghiệm, phàm là công ty chỉ có một hai gian phòng mà trang hoàng khí thế thì không làm, không phải bọn lừa đảo thì cũng là công ty bao bì, mấy công ty kiểu đó có thể chết bất đắc kỳ tử bất kỳ lúc nào, lúc đó tiền lương cũng mất.

Mấy cái công ty mà ba hoa phét lác, hứa hẹn lương cao ngút trời cũng đừng đi, không phải lừa làm miễn phí cũng là kéo đi làm tiếp thị. Đương nhiên cũng có không ít công ty chính quy tầm trung có lương rất khả quan, chỉ có điều Soái Lãng cầm bằng giả không dám thử, bây giờ thì chuyên ngành và thực tế lại xung đột nên không có cơ hội.

Thế nên lựa chọn chỉ có thể là công ty có chút ít nghiệp vụ, ví như cái loại công ty trước mặt.

Q1 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch