Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đối Dịch

Chương 38: Lương tháng ba nghìn, có nhận hay không. (1)

Chương 38: Lương tháng ba nghìn, có nhận hay không. (1)


Chàng trai này tướng mạo phổ thông, không có điểm nào để khen, tương ứng là chẳng có gì để chê, có điều càng nhìn lại càng thấy thú vị, tính cách không giống với sinh viên tốt nghiệp bình thường, cũng không giống một tiểu thị dân bình thường, Cố Thanh Trì mỉm cười:” Cậu giận đấy à? Vừa rồi tôi nói hơi nặng lời, xin lỗi nhé, tôi không có ác ý gì đâu.”

“ Có ác ý thì tôi cũng chẳng bận tâm, tôi và bác có cái gì để mà giận cơ chứ ... Nói đi, tôi biết bác lừa tôi tới đây cũng không phải là để trêu đùa tôi, điều kiện tôi thế nào tôi tự biết. Đem so vóc dáng với Diêu Minh, hai ta đều là người tàn tật, đem so đẹp trai với Lưu Đức Hoa, chúng ta đều là kẻ xấu xí. Tôi chỉ kiếm việc làm nuôi cái miệng thôi, không mong đợi viển vông gì nên chẳng có gì mà kén chọn. Rốt cuộc bác đưa tôi tới đây làm gì?” Soái Lãng tuy trầm tĩnh, song không kém cứng rắn quyết liệt, tôi biết mình kém nhưng tôi không phải trò đùa cho người ta:

“ Được được, xem ra tôi xem thường bản sắc của cậu rồi.” Cố Thanh Trì đấu dịu:” Cũng không có gì cả, hôm qua gặp cậu một lần, thấy hai chúng ta hợp duyên, tôi muốn giới thiệu cho cậu một công việc:”

Soái Lãng chép miệng, lão già này chắc bói toán lừa đảo nhiều cũng nhiễm một ít, cái này gọi là nghiệp vận vào người đấy, tin cái gì mà duyên số chứ, mà thôi kệ, nếu ông ta thực sự có ý đó, y không ngại:” Muốn tôi đi đưa thủy sản hả, công việc này tôi thuần thục rồi, bằng lái xem cũng có.”

Cố Thanh Trì lắc đầu.

“ Vậy là công nhân vận chuyển, gia công thủy sản hay là trông cửa?” Soái Lãng thực sự không muốn nhận mấy việc này, vừa bẩn vừa mệt, chủ yếu là dù làm bán mạng thì chẳng học hỏi tích lũy được kinh nghiêm gì. Nhưng mà không còn cách nào khác thì phải cắn răng mà nhận thôi, thời buổi này sinh viên đại học đi mổ lợn giết thịt quét vệ sinh ít à, kén chọn gì:

Cố Thanh Trì lại lắc đầu, hận sắt chẳng thành thép, giáo dục:” Ài ... Tôi nói này chàng thanh niên ơi, có câu kẻ động não thì quản người khác, kẻ lao lực bị người khác quản, sao cậu chỉ toàn muốn làm những công việc thể lực của quần chúng khổ cực thế? Chẳng lẽ không muốn làm chút việc gì nhẹ nhàng hơn, có trí tuệ hơn, có thân phận hơn ...”

Kệ ông ta múa mép dụ dỗ, điều Soái Lãng chú ý là đôi tay bảo dưỡng cực tốt của ông ta, trắng trẻo, thon dài, móng tay được cắt giữa, phối hợp mái tóc hoa râm và hàng mi sợi đen sợi trắng, thực sự khó đoán tuổi ông ta rốt cuộc bao nhiêu. Thậm chí hiện Soái Lãng còn nghi ngờ tóc với hàng mi của ông ta là đồ nhuộm nên mới có cảm giác mỹ quan như thế, giống nữ nhân lừa đảo kia, trêu chọc:” Chà, tôi nghe ý tứ của bác có phải muốn tôi làm giảm đốc không?”

“ À không phải.” Cố Thanh Trì lắc đầu, lời nói ra còn sốc hơn:” Nếu tôi có công ty thì cho cậu làm giám đốc cũng không thành vấn đề, có điều công ty này cơ bản không liên quan gì tới tôi.”

“ Cái gì, công ty này không phải của bác à?”

“ Không phải, ai nói với cậu tôi là giám đốc chứ? Tôi mượn phòng của giám đốc dùng thôi.”

“ Bác ... Bác ... Bác ….” Soái Lang tức muốn nghẹn luôn, ông ta ngồi ở vị trí này tự nhiên thoải mái như không, lại giọng điệu nói chuyện đó nữa, còn tưởng là tổng giám đốc công ty chứ, té ra chỉ là dân qua đường như mình. Vậy thì tuyển dụng gì đó cũng chỉ là vớ vẩn thôi, thấy ông ta vẫn dương dương đắc ý, Soái Lãng chỉ hận không thể tóm cổ ném luôn ra ngoài cửa sổ:” Được, được ... Tôi nhìn ra rồi, bác rảnh rỗi quá không có việc gì làm nên gọi tôi tới tiêu khiển chứ gì? Bác không có việc gì làm nhưng tôi thì có, trêu nghẹo dân thất nghiệp vui lắm à?”

“ Nào nào, lại nóng nảy rồi, cái tính này phải sửa ...” Cố Thanh Trì thấy Soái Lãng lại muốn phất tay áo bỏ đi, liền cười vẫy vẫy tay bảo ngồi:” Sao thanh niên bây giờ đều nóng tính như thế. Tiểu Soái à, không có kiên nhẫn thì làm việc gì cũng hỏng thôi, chẳng lẽ cả kiên nhẫn nghe tôi nói hết cũng không có sao?”

Rốt cuộc lão già này muốn làm gì? Soái Lãng mặc dù nhắc nhở bản thân đừng tin dù chỉ một dấu chấm câu của ông ta, rốt cuộc vẫn bị khích, dù sao thì qua trưa rồi, chẳng làm ăn được gì nữa, ngồi xuống:” Được, nể mặt bác còn nhiều tuổi hơn cha tôi, tôi nghe bác nói hết ... Sao, muốn bồi dưỡng tôi làm kẻ lừa đảo à?”

“ Lừa đảo, ha ha ha ...” Cố Thanh Trì cười thoải mái, chẳng tức giận như Soái Lãng dự liệu, không những không giận còn vui vẻ lắm:” Trong bảy mươi hai nghề, lừa đảo là vua, có thể làm lừa đảo thì có thể làm tất cả mọi nghề, còn thất nghiệp như cậu sao? Đó không phải là vấn đề điều kiện bẩm sinh kém, cậu muốn làm lừa đảo à, còn non lắm, kém xa lắm.”

Soái Lãng trừng mắt, trong hai ngày mà y bị hai người chê non rồi, không thèm phản bác, cố gắng kiên nhẫn nghe xem ông ta định giở trò gì.

“ Phải rồi, tôi phải chính thức giới thiệu bản thân đã nhỉ, để cậu khỏi cứ coi tôi là giang hồ lừa đảo. Công tâm mà nói, cậu xem tôi bấm quẻ một lần, cậu thấy hành vi của tôi và giang hồ lừa đảo có khác biệt gì không?” Cố Thanh Trì nói rồi lấy ra từ túi một tấm danh thiếp:

Điều này khiến Soái Lãng ngạc nhiên, nói thật, khi tình cờ gặp nhau trong công viên đúng là liệt ông ta vào hàng ngũ bọn lừa đảo, có điều nghe ông ta hỏi thế, hình như có khác biệt thật.

Tay nhận lấy danh thiếp, đầu Soái Lãng lướt qua chuyện xảy ra hôm qua, trong tình huống thông thường, kẻ lừa đảo một khi nắm được điểm yếu của một người là chắc chắn buông lời hù dọa, được nước lấn tới, ví như anh gặp vận rủi mất tiền, chúng dụ làm lễ giải hạn này, hay mua đồ vật trấn tà xua đi vận rủi này, còn lão già ... Ông ta cho Hứa Béo một lựa chọn sáng suốt, còn cổ vũ hắn.

Còn nữa, thái độ của ông ta luôn hiền từ, khích lệ, không làm người ta thêm lo lắng sợ hãi, trạng thái Hứa Béo lúc tới và lúc về khác nhau một trời một vực. Điều này khiến Soái Lãng có cảm giác, hình như người ta không có ác ý gì cả, hơn nữa cũng chẳng tham số tiền kia, nói cho là cho y luôn. Soái Lãng bắt đầu có chút dao động, thấy mình gọi ông ta là kẻ lừa đảo hình như quá lời rồi.

Một ông già như vậy nếu bỏ đi ấn tượng không đúng kia, có thể xem như bậc trưởng bối đôn hậu.

Chỉ là tới khi đọc danh thiếp, khóe miệng lại co giận, cái gì mà Hiệp hội nghiên cứu văn hóa cổ Trung Châu, chức vụ quản lý; Chi nhanh nghiên cứu huyền học Trung Châu, chức vụ quản lý; Hiệp hội giám định cổ vật; chức vụ cố vấn; Hiệp hội nghiên cứu Dịch học, chức vụ quản lý ...

Ấn tượng của Soái Lãng lần nữa đảo lộn.

Mẹ nó chứ, thế này không phải là lừa đảo thì là cái gì nào?

Có điều lần này khôn hơn rồi, đọc xong không nói gì vội, đợi ông ta lên tiếng.

“ Xem ra cậu cũng có nhãn quang đấy, biết mấy thứ này không thể coi là thật, cái gọi là quản lý kia, ý là không có ai quản, còn cái gọi là cố vấn, nghĩ là chẳng ai thèm hỏi tới ... Ha ha ha, bỉ nhân Cố Thanh Trì, chỉ là một người nhàn nhã, chúng ta coi như quen biết rồi nhé. Tôi cũng biết chút ít về cậu, đều nhờ bản lý lịch kia ... Ồ, ngay cả lời này mà cũng hoài nghi à?” Cố Thanh Trì đột nhiên chuyển đề tài vì Soái Lãng tỏ ra rất buồn chán, rõ ràng chẳng chú ý nghe:

Soái Lãng ngáp dài, miệng chóp chép:” Bác à, hình như tôi hỏi bác muốn làm gì khá lâu rồi đó, rốt cuộc là bác vòng vèo quanh co mãi, bác bảo tôi tin thế nào được?”

Cố Thanh Trì không phật ý, giơ ngón cái lên:” Tốt, không mù quáng tin tưởng, không dễ dàng nghe theo, đó là một một phẩm chất ưu tú, mong rằng cậu luôn giữ được nó. Thế này đi, xem ra cơ sở tín nhiệm của chúng ta quá thấp, vòng vo sẽ khiến cậu thêm hoài nghi, tôi nói ngắn gọn vậy, rất đơn giản ... Cá nhân tôi muốn mời cậu làm trợ thủ, thế nào? Vì cậu rất nhanh trí, tôi rất thích.”

“ Trợ thủ à? Nhưng tôi đâu có biết mấy trò kia của bác, bác mà bảo tôi đi bấm quẻ, nhìn cái mặt tôi thế này ...” Soái Lãng mang vẻ mặt gái nhà lành bị ép vào kỹ viện, quá bất ngờ:

Cố Thanh Trì giải thích:” Không cần biết, cậu mà biết thì tôi mất bát cơm à? Coi như cậu đi theo mang cặp, xách đồ, đưa thức ăn, lúc tôi đi dạo có người tán gẫu trò chuyện ... Cậu không phát hiện bản thân nói chuyện thú vị lắm à?”

“ Thế sao?” Soái Lãng hơi khó xử, thì ra ông ta muốn tìm một người hầu à, mặt nhăn nhó:” Bác, đừng trêu tôi nữa được không, tôi còn phải kiếm tiền nuôi sống bản thân nữa, không có thời gian chơi với bác đâu.”

“ Tôi đâu nói là không trả lương cho cậu.”

“ Thế bác định trả bao nhiêu?”

Phản ứng quá nhanh nhẹn của Soái Lãng làm Cố Thanh Trì ngớ ra, một câu buột miệng này đã vô tình phản ánh vấn đề tâm lý, đối với người anh em thất nghiệp, thứ không được nhắc tới nhất là tiền lương.

Cả hai bật cười.

Ngàn vạn lời quy lại thành một chữ: Tiền.

Q1 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch