Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đối Dịch

Chương 39: Lương tháng ba nghìn, có nhận hay không. (2)

Chương 39: Lương tháng ba nghìn, có nhận hay không. (2)


“ Lấy lương công vụ viên làm đối chiếu nhé, lương bình quân của công vụ viên ở Trung Châu chưa tới 3000, tôi trả cậu 3000, được không?” Cố Thanh Trì ra giá, nếu vấn đề là tiền, vậy thì đó không phải là vấn đề:

Nghe con số đó, Soái Lãng rung rinh trong lòng, nói thật trừ hai mùa cao điểm đông hè, có thể kiếm được một vạn tám nghìn gì đó, bình thường con số này với y mà nói là khá hấp dẫn. Vì cả một tháng vất vả lái xe đưa hàng thức khuya dậy sớm cũng chỉ kiếm được ngần đó thôi.

Nhưng vấn đề ở đây là ... Lão già nói thật hay giả?

“ Chê ít là, thế này nhé, thêm cả đãi ngộ của công vụ viên bao gồm tiền ăn, tiền xe, tiền điện thoại đều tính cho tôi thì sao?” Cố Thanh Trì tiếp tục đưa ra lời mời chào đầy cám dỗ:

Thế nhưng mấy lời này lại khiến Soái Lãng bình tâm trở lại, hoài nghi nhìn chằm chằm lão già, y đi làm bị người ta lừa kha khá rồi đấy, thế nên y không tin miếng bánh trên trời rơi xuống, ít nhất là nó không rơi lên đầu mình.

Ngoài mưa ra thì trên trời chỉ rơi xuống cứt chim thôi.

“ Đừng nhìn tôi, chúng ta vẫn dựa theo tiêu chuẩn công vụ viên, hai ngày nghỉ, nghỉ phép không trừ lương ... Thấy sao? Nhắc cậu một câu, không thể cao hơn được nữa đâu, cao hơn thì cậu thành công vụ viên thật rồi. Nếu cậu thực sự muốn làm công vụ viên, vậy thì chịu rồi, chi phí đó tôi không kham nổi.” Cố Thanh Trì nói xong vẫn không thấy Soái Lãng tỏ thái độ thì hỏi:” Sao, vẫn không tin tôi à?”

Lần này thì Soái Lãng tỏ thái độ rồi, y gật đầu, tức là tôi chẳng tin ông, suy bụng ta ra bụng người thôi, nếu mà có điều kiện ấy, y thà đi tìm một em gái tươi ngon mọng nước làm trợ lý, chứ tìm nam nhân như mình làm quái gì?

“ Ha ha ha, nếu cậu có vấn đề tâm lý khác thì tôi không miễn cưỡng cậu, nếu là vấn đề lương bổng thì không cần để ý ... Ài, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với một người mà lại thấy khó khăn như vậy, thế thì đơn giản trực tiếp một chút vậy ...”

Cố Thanh Trì đứng dậy, Soái Lãng ngẩng đầu nhìn theo không biết là ông già này lại chuẩn bị bày trò gì nữa, không ngờ ông ta đi ra cửa:” Lời cần nói tôi đã nói hết rồi, còn một chuyện cuối cùng nữa, cậu có thể không tin, chuyện cậu tin chưa chắc đã là thật ...”

“ Xét thấy cậu thất nghiệp không có thu nhập, tiền lương có thể thanh toàn trước, nói cách khác, bây giờ cậu ra ngoài có thể nhận ngay tháng lương đầu tiên, nếu giữa chừng cậu không muốn làm nữa, cũng không cần trả lại tiền, coi như tôi nhìn nhầm người, đó là bài học cho tôi vậy. Hoàng Hiểu ở ngay ngoài kia, cậu ta sẽ làm thủ tục cho cậu. Nếu cậu ngay cả tiền cũng không tin thì tôi hết cách rồi. Cậu có thể không tin, nhưng người thiệt thòi không phải là tôi. Được rồi, nói ngắn gọn thế thôi, chủ nhân của văn phòng này buổi chiều không về, cậu cứ thong thả mà nghĩ.”

Nói xong đi thật, ánh mắt Soái Lãng di chuyển theo thân ảnh gầy gò đó, áo Tôn Trung Sơn, quần Trung Quốc cổ, giày vải, loại đế bằng ấy, tuy già cả, nhưng bước chân chẳng hề ốm yếu. Nếu tình cờ gặp ngoài đường phố, đây đúng là hình tượng một bậc trưởng giả đáng tin, lại còn là trưởng già hiền từ nữa. Vị trưởng giả đó ra tới cửa khép lại ...

Thật hay giả đây?

Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Soái Lãng, y muốn tin là thật, vì lương với đãi ngộ quá tốt, nhưng không thể không ép bản thân cân nhắc thật kỹ càng, tay vẫn cầm tấm danh thiếp mân mê, phát hiện xoáy âm dương in chìm trong đó, danh thiếp nhỏ, nhưng mang phong vận cổ điểm ... Bằng cái danh thiếp này thôi đã cao cấp hơn đám lừa đảo giang hồ thông thường rồi.

Soái Lãng cầm chén trà nguội lên uống, nhìn có vẻ là trà đắt tiền đấy, nhưng đến cái này Soái Lãng cũng không biết thật hay giả.

Kiến thức quá ít, Soái Lãng thở dài, lăn lộn xã hội mấy năm, tưởng mình biết rồi, hóa ra đúng là mình còn non thật.

Khoảng thời gian một chén trà, Soái Lãng đi ra ngoài, đúng là gặp Hoàng Hiểu sứt môi đang đứng dựa ở một bên tường đợi, thấy y đi ra thì đưa cho một cái phong bì, hiển nhiên là tiền lương.

Lần này Soái Lãng không do dự gì cả, mở ra đếm luôn, 30 tờ 100 đồng, tiền thật, nhận tiền lương rồi, hỏi đồng nghiệp mới:” Giờ làm gì đây?”

Hoàng Hiểu gật gù:” Gan ậu không nhỏ, không sợ chúng tôi đem bán à?”

“ Ha ha ha, bán được giá thì tôi đã bán mình trước rồi, còn cần đợi người khác sao?”

Soái Lãng cười thản nhiên, thời buổi này thứ tin tưởng được không nhiều, tiền chắc chắn là một trong số đó, tiền không phải giả thì chuyện cũng không phải giả, còn về phần sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, y không quá lo lắng. Cố lão đầu là một kẻ lừa đảo, cái đó là chắc chắn rồi, nhưng mình chẳng có cái gì cho ông ta lừa, có lên thuyền giặc thì cũng chỉ là tên tiểu tặc nhỏ xíu chẳng đáng nhắc tới, cứ giải quyết công ăn việc làm cái đã.

Hơn nữa có một điều không thể không thừa nhận, Soái Lãng bị ông già rất có phong cách đó thu hút, những lời ông ta nói nãy giờ, rất đáng suy ngẫm.

“ Đi ăn cơm nào, kiếm cho ậu bộ quần áo.” Hoàng Hiểu cũng là người sáng khoái, mà xem chừng rất hài lòng với sự dứt khoát của Soái Lãng:” Mai bắt đầu đi cùng thầy cha nhé, thầy cha khỏi phải suốt ngày làm phiền tôi.”

“ Ồ, còn phát cả quần áo sao?” Soái Lãng bất ngờ lắm, đúng là thành công vụ viên rồi, trước khi đi làm có đồng phục:

“ Đương nhiên, ậu ăn mặc kiểu này sao hợp với thầy cha.” Hoàng Hiểu chân giống như có tật, vậy mà đi khá nhanh:

Soái Lãng phải bước nhanh theo mới kịp:” Anh Hoàng này, tôi còn trẻ thế này chẳng lẽ mặc đồ Tôn Trung Sơn giống bác ấy? Trông chẳng ra cái gì cả.”

“ Đúng là chẳng có tí văn hóa nào, đó là đồ Lenin, không phải đồ Tôn Trung Sơn, đó là kiểu trang phục rất thịnh hành thời Dân Quốc cũng như thời đầu lập quốc, ậu có muốn mặc cũng chẳng mua nổi đâu.” Hoàng Hiểu không vui mắng:

Ặc, Soái Lãng á khẩu, chẳng lẽ tốt nghiệp đại học chính quy trong mắt người ta là loại vô văn hóa sao. Vì trong túi có tiền, tâm tình Soái Lãng rất tốt, không thèm chấp mấy lời không sạch sẽ của hắn, đi theo sát phía sau.

Hoàng Hiểu đi xuống quát mấy người đang mổ cá tay chân nhanh nhẹn một chút, mặc dù tướng mạo hắn chẳng ra làm sao, nói chuyện còn khó nghe, nhưng mà xem ra mấy công nhân chế biến kia chẳng sợ, còn đùa làm bữa lươn giúp anh Hoàng bồi âm tráng dương, rất là thân thiết.

Xuống tới sân Soái Lãng không nhìn thấy Cố Thanh Trì đâu nữa, nghi hoặc hỏi:” Anh Hoàng, hỏi anh chuyện này nhé, vừa rồi anh gọi bác ấy là thầy cha, sao lại xưng hô kỳ như thế?”

“ Một ngày làm thầy, cả đời là cha, tôi gọi thầy là thầy cha chứ sao, đúng là không có văn hóa, sao thầy lại nhìn trúng cậu, thế mà cũng hỏi.” Hoàng Hiểu lại mắng:

Soái Lãng hậm hực cũng đành chịu, thế này chẳng biết là đồ đệ hay là con.

Hoàng Hiểu đưa Soái Lãng tới một cái quán lâu năm ăn gà nướng, bớt được một bữa, lại còn được ăn ngon như thế, Soái Lãng đánh chén thỏa thuê, cũng hỏi được đại khái tình hình. Té ra Cố lão đầu cần một người đưa cơm thật, hơn nữa còn sống ở ngoại thành phía bắc, cách thành phố rất xa, thường thì chẳng ai muốn tới đó. Soái Lãng càng yên tâm, xa cũng không sao cả, y không ngại vất vả, có việc làm là được rồi.

Ăn một bữa ngon lành no nê xong, Soái Lãng về nhà ngủ, liên tục hai tuần thất nghiệp làm y khá áp lực, cuối cùng cũng kết thúc, y có thể yên tâm đánh một giấc.

Q1 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch